Trên du thuyền có phân cấp bậc, tầng này của Cung Vũ Ninh, bố trí bữa ăn ở nhà hàng tầng sáu, dịch vụ cung cấp đồ ăn tại đây, chất lượng tốt hơn hẳn so với các tầng dưới.
Cung Vũ Ninh hẹn Cổ Hạo ăn sáng, Cổ Hạo là một người không giấu nổi chuyện gì, lại kể toàn bộ chuyện tối qua hắn liên lạc với em trai Hạ Lăng Sơ, giọng điệu không che dấu nổi sự hạnh phúc.
"Người yêu của em tên gì?"
"Anh ấy tên là Thượng Quan Thần Húc, nhưng mà, em vẫn luôn thân mật gọi anh ấy là quan nhân." Nói xong, Cổ Hạo xấu hổ che mặt, sợ rằng Cung Vũ Ninh sẽ cười cậu.
(Chú thích: Quan nhân là cách vợ gọi chồng của Trung Quốc thời xưa.)
Cung Vũ Ninh,"..." Không biết nên nói gì mới phải.
"Vậy hai người cứ lén liên hệ cho nhau thôi! Nhất định đừng để anh trai anh ta biết, nếu không chị lo rằng hắn sẽ bắt nạt em." Cung Vũ Ninh nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.
"Bọn em đâu có để cho anh ta biết! Tối qua Thượng Quan Thần Húc nói với em, anh ấy cũng làm ầm một trận với anh ta rồi, anh ta vốn chẳng quan tâm chúng em có yêu nhau thật hay không, anh ta chỉ muốn chia rẽ chúng em thôi." Cổ Hạo cắn môi, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ buồn bực vô cùng.
"Vậy thì hắn ta cũng ngang ngược không phân rõ phải trái quá rồi đó! Việc này cũng không phải chỉ mình em sai mà, chị hiểu cho em." Cung Vũ Ninh đưa tay vỗ vai hắn, an ủi một tiếng, sau đó, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, hai người đàn ông bước vào.
Một người trong đó, không phải Hạ Lăng Sơ thì còn là ai? Bên cạnh hắn, cũng là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng mê người, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, người đứng bên cạnh hắn khuôn mặt ôn hòa, khóe miệng mỉm cười, mà ánh mắt Hạ Lăng Sơ tựa như hai ngôi sao lạnh lẽo, dường như người bình thường chỉ cần nhìn lướt qua hắn đều cảm thấy có chỗ nào đó chọc giận hắn mà run sợ trong lòng.
"Hắn đến rồi.” Cung Vũ Ninh bặm môi khẽ nói với Cổ Hạo.
Cổ Hạo nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, Hạ Lăng Sơ đương nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, tầm mắt quét qua bên này một lượt, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ với người đàn ông bên cạnh, cách bọn họ khá xa.
"Xem ra lần du lịch này nhất định không mấy vui vẻ rồi, sao hắn ta cứ xuất hiện hoài vậy?" Cung Vũ Ninh sầu não nói.
"Em biết người đàn ông bên cạnh hắn, là bạn tốt của hắn, tên là Nhiếp Quân Cố." Cổ Hạo nói, xem ra cậu hiểu biết khá rõ về nhà họ Hạ.
"Ừ!" Cung Vũ Ninh trừng mắt nhìn, mà giờ phút này, ánh mắt của cô vừa khéo đối diện với Nhiếp Quân Cố, cũng thật trùng hợp, hắn đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm vào nhau giữa khoảng không.
Chắc là bạn của Hạ Lăng Sơ! Cung Vũ Ninh muốn biểu thị một chút hữu nghị, trong lòng không tình nguyện, cứ như vậy trừng mắt với Nhiếp Quân Cố một lúc, Nhiếp Quân Cố xa xa bị cô nhìn như vậy, đột nhiên hắn cong môi xì một hơi, nở nụ cười với cô.
Nhiếp Quân Cố quả thực là một anh chàng đẹp trai, hắn cười như vậy khiến cho ánh mắt các cô gái từ bốn phía đều bị bắt lấy, thế mà, Cung Vũ Ninh lại không thèm để ý quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
Nụ cười này của Nhiếp Quân Cố khiến cho Hạ Lăng Sơ ngồi đối diện hắn cũng không khỏi quay đầu nhìn qua Cung Vũ Ninh, sau đó thấp giọng hỏi người bạn thân,"Cậu cười cái gì vậy?"
"Cô gái đó thật thú vị, cô ấy như có ý thù địch với tôi thì phải, hình như tôi đâu có chọc gì tới cô ấy nhỉ!" Nhiếp Quân Cố chống cằm, ánh mắt vẫn tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm Cung Vũ Ninh.
Hạ Lăng Sơ cảm thấy vô vị liếc hắn, ánh mắt âm u hướng ra ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn qua bốn phía đánh giá, ánh mắt coi thường phụ nữ của người hắn khiến nhìn qua có một loại cảm giác lạnh lùng từ chối vạn vật.
Mà Nhiếp Quân Cố đối diện hắn, vì ban nãy cười một cái làm không ít cô mê trai chăm chú nhìn.
Cung Vũ Ninh thu hồi lại ánh mắt hướng ra cửa sổ nơi biển cả, lại cảm nhận được Nhiếp Quân Cố đối diện nhìn chằm chằm đánh giá cô, cô tức giận trừng mắt một cái nữa, khóe miệng Nhiếp Quân Cố hàm chứa ý cười say lòng người, giơ tay ra vẻ chào hỏi cô.
Cổ Hạo thấy Cung Vũ Ninh giương mắt nhìn người đàn ông phía sau, không khỏi quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Nhiếp Quân Cố tươi cười động lòng người, cậu kinh ngạc, sau đó nhìn về Cung Vũ Ninh,"Chị Vũ Ninh, có phải họ Nhiếp kia có ý gì với chị không?"
Cung Vũ Ninh không khỏi cúi xuống, chán nản hỏi,"Cậu nhìn thế nào mà ra được hắn có ý với tôi vậy?"
"Hắn cười với chị mà! Hơn nữa, trong nụ cười đó còn chứa sự hứng thú vô cùng với chị nữa!" Dù Cổ Hạo trẻ hơn cô, nhưng kinh nghiệm tình trường thì hơn cô không biết bao nhiêu lần, cậu còn hiểu đàn ông hơn cô.
Cung Vũ Ninh bị phân tích của hắn chọc cho bật cười,"Đừng đùa nữa, chị không có hứng thú với đàn ông, nhanh chóng ăn đi, ăn xong rồi, chúng ta ra boong tàu đi dạo."
"Vâng!" Cổ Hạo nhanh chóng lịch sự cầm thìa lên từng miếng từng miếng thưởng thức vị ngon của chiếc bánh gato.
Vì Cung Vũ Ninh ngồi đối diện Nhiếp Quân Cố, do bị cô lườm mà ánh mắt của hắn vẫn lộ ra tia hứng thú thăm dò nhìn cô đầy vui vẻ, Cung Vũ Ninh bị hắn nhìn tới nỗi khó chịu cả người.
Đúng lúc này, trước mặt Cung Vũ Ninh, nhân viên phục vụ bưng lên hai cốc nước, cô không khỏi kinh ngạc hỏi,"Hình như tôi không gọi cái này mà!"
"Do vị tiên sinh kia gửi tặng ạ." Ánh mắt nhân viên phục vụ nhìn Nhiếp Quân Cố.
Cung Vũ Ninh nhìn thoáng qua thứ được đem tới, đang định từ chối thì Cổ Hạo vội cười nói,"Thay chúng tôi cảm ơn ngài ấy."
"Này, chị không muốn nợ hắn ân tình." Cung Vũ Ninh nhỏ giọng nói.
"Chị Vũ Ninh, anh Nhiếp cũng là bạn của Quan Nhân nhà em, nể mặt em một chút đi, đừng có đắc tội với bọn họ!" Cổ Hạo nhìn cô khẩn cầu nói.
Cung Vũ Ninh đành phải nhận lấy, thế nhưng, cô cũng không thể cứ thế nhận lấy ân tình này, cô nói với phục vụ,"Giúp tôi đưa hai ly cocktail đến cho họ, tính vào hóa đơn của tôi."
"Được ạ!" Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.
Không lâu sau, nhân viên liền bưng hai ly cocktail đến bàn của Hạ Lăng Cơ, hình như còn nói gì đó với bọn họ, ngoài Nhiếp Quân Cố nhìn qua, đến cả Hạ Lăng Sơ cũng không hiểu sao lại quay đầu thích thú liếc cô một cái.
Ánh mắt trong suốt của Cung Vũ Ninh hướng về phía họ như muốn nói, có qua có lại.
Nhiếp Quân Cố bưng ly cocktail mà cô đưa tới, nâng lên về phía cô, ra ý lịch sự cảm ơn.
Cung Vũ Ninh với Cổ Hạo ăn xong liền thanh toán rời đi, bọn họ vừa đi, ánh mắt của Nhiếp Quân Cố thu lại từ cửa về, nhìn tới Hạ Lăng Sơ ở đối diện,"Cô gái ban nãy rất thú vị, tôi thật sự muốn làm quen một chút."
Hạ Lăng Cơ nheo mắt, nói một tiếng,"Mẹ cậu ép kết hôn tới nỗi khẩu vị thế nào cũng không quan trọng à?”
"Gặp được người có hứng thú khó tránh khỏi muốn làm quen, dù gì trên thế giới này, người có duyên phận cũng rất dễ lạc mất nhau." Nhiếp Quân Cố nói xong, lại nhìn hắn,"Lẽ nào nhà cậu không giục sao? Cậu chính là đại thiếu gia, gánh nặng con kế tự ở trên vai, áp lực lớn hơn mình đó!"
Hạ Lăng Sơ cong môi giương lên,"Việc này tôi không vội." Nói xong, hắn nhìn chằm chằm người anh em tốt,"Tôi khuyên cậu đừng có quá coi trọng cô gái vừa nãy, cô ta chính là một người không có phép tắc, một cô nhóc thích ra mặt gây chuyện."