"Em đi ra ngoài, bảo A Thành vào đây." Cung Dạ Tiêu nói với cô, anh có việc cần thảo luận với vệ sĩ.
Trình Ly Nguyệt đi ra, nói với hai vệ sĩ: "Cung Dạ Tiêu gọi hai người đi vào."
Hai vệ sĩ lập tức đi vào, họ ở trong phòng mười mấy phút sau đó mới ra, có lẽ Cung Dạ Tiêu lệnh cho họ đi làm việc gì đó, A Thành nói với Trình Ly Nguyệt, nửa tiếng sau Nhan Dương sẽ tới.
Trình Ly Nguyệt vào phòng, thấy Cung Dạ Tiêu rõ ràng rất mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn ánh lên toan tính, cô lập tức nhíu mày: "Lúc này anh cần nghỉ ngơi."
Cung Dạ Tiêu không hề muốn ngủ, cho dù thể lực đã tiêu hao rất nhiều nhưng anh vẫn có thể cầm cự, anh đang đợi Nhan Dương tới.
Nửa tiếng sau, Nhan Dương kinh ngạc xách túi bước vào, thấy Trình Ly Nguyệt liền vội vàng hỏi: "Cung tổng đâu?"
"Ở đây!" Trình Ly Nguyệt dẫn cô vào trong phòng ngủ.
"Cung tổng, anh không sao chứ?" Nhan Dương hốt hoảng, cô theo Cung Dạ Tiêu đã ba năm, chưa bao giờ thấy anh yếu ớt phải nằm trên giường thế này.
"Tôi không sao? Tình hình bên ngoài giờ sao rồi." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô.
"Khi tôi tới đây, có đọc tin tức buổi sáng, xem ra tin tức truyền thông không theo dõi đưa tin về vụ việc này, không biết xe của anh gặp tai nạn, anh bị thương nghiêm trọng không?"
"Rất nặng." Trình Ly Nguyệt trả lời cô.
"Cung tổng, tại sao anh không tới bệnh viện tư nhân của nhà họ Cung để dưỡng thương?" Nhan Dương không hiểu hỏi, thiết bị y tế ở đó hiện đại bậc nhất.
Cung Dạ Tiêu lập tức lạnh mặt, trầm giọng ra lênh: "Việc này ngoài mấy người chúng ta ra không được cho bất kì ai biết, tôi cần cô theo dõi sát sao tin tức báo chí, một khi xuất hiện thông tin bất lợi với tôi lập tức cảnh cáo xóa bỏ."
Nhan Dương trả lời: "Cung tổng, anh yên tâm, nếu việc này thực sự bị tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ tiết lộ với bên ngoài rằng anh đang gặp gỡ khách hàng ở thành phố B, không đi cùng đoàn xe gặp tai nạn, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian vài ngày, mấy ngày sau e là anh vẫn phải xuất hiện để làm rõ sự việc này." Ánh mắt Cung Dạ Tiêu thoáng vẻ mệt mỏi: "Cô cứ làm tốt việc này đi."
"Vậy nếu ông Cung hỏi tới thì sao?" Nhan Dương lo lắng nói.
"Tôi sẽ ứng phó."
"Vâng." Nhan Dương nói xong liền nói với Trình Ly Nguyệt: "Trình tiểu thư, phiền cô chăm sóc Cung tổng, có việc gì hãy gọi điện cho tôi."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, Cung Dạ Tiêu nhíu mày nhìn cô: "Việc tôi bị thương em không nói với Tiểu Trạch chứ?"
"Tôi đâu dám để con biết." Trình Ly Nguyệt lắc đầu.
"Trong thời gian tôi dưỡng thương, hãy cố gắng ứng phó với con."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô cũng đồng ý giấu con, cô còn nhớ có một lần mình thái rau và cắt vào tay, vết thương rất sâu, chảy rất nhiều máu, cậu bé sợ tới mức mặt mày tái nhợt, thương mẹ suốt mấy ngày liền, nếu như để con biết bụng ba nó có một vết thương lớn thế này, chắc chắn cậu bé sẽ vô cùng sợ hãi.
Cho dù là cô, tối qua cũng suýt nữa sợ hãi ngất xỉu.
"Anh đói không? Muốn ăn gì? Tôi nấu cho anh!"
Cung Dạ Tiêu hiện đang truyền dịch nên không đói, anh thấy đôi mắt cô thâm quầng vì thức đêm, trong lòng thương cô liền dang tay: "Lại đây, nằm xuống ngủ một lát."
Trình Ly Nguyệt thực sự vừa mệt vừa buồn ngủ, hôm qua cô thức trắng đêm, tới giờ cô thực sự sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Giường rất rộng, Cung Dạ Tiêu nằm một bên, cô lật chăn ở bên kia, nằm vào trong, Cung Dạ Tiêu ra lệnh: "Nằm sát lại chút."
"Tôi sợ làm anh bị thương." Trình Ly Nguyệt không muốn nằm gần..
"Tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu." Nói xong anh cố chấp ôm lấy cô.
Trình Ly Nguyệt sợ anh bị xê dịch, liền chủ động nhích lại bên cạnh anh, gối đầu lên tay anh ngủ. Cung Dạ Tiêu thấy vậy mới hài lòng mỉm cười, yên tâm ôm cô ngủ.
Khi bác sỹ vào kiểm tra thì thấy hai người họ đều đang ngủ liền khẽ khàng bước ra, chỉ tới giờ mới vào đo nhiệt độ cho Cung Dạ Tiêu.
Kiểu vết thương của anh, triệu chứng phát bệnh có thể biểu hiện là sốt cao, Cung Dạ Tiêu vẫn chưa xuất hiện triệu chứng này.
Trình Ly Nguyệt ngủ một mạch hai giờ đồng hồ, khi cô tỉnh dậy, mở mắt thấy Cung Dạ Tiêu vẫn đang ngủ cô mới yên tâm, cô nhìn đồng hồ, chuẩn bị năm rưỡi đi đón Tiểu Trạch.
Trường của Tiểu Trạch có ủy thác giữ trẻ, Trình Ly Nguyệt dự định ngày mai và ngày mốt đều đưa con tới trường, như vậy cô mới có thời gian chăm sóc anh.
Truyền thông báo giới không bao giờ bỏ qua những việc có thể tăng tỉ lệ theo dõi, quả nhiên trong tin tức buổi trưa, liền đưa tin về việc một đoàn xe bị vũ khí sát thương nguy hiểm rocket tấn công, chỉ có điều tin bài không viết rõ thân phận của đoàn xe này.
Có điều cho dù như vậy, buổi chiều cũng có người không rõ danh tính tiết lộ, đây là việc đoàn xe của gia tộc quyền thế bị tấn công, sự việc lập tức chấn động mạng internet, hàng loạt những suy đoán được đăng tải, mạng internet sôi sục.
Song chỉ là những người hiếu kỳ tham gia bàn luận.
Có một số người, nhìn thấy hình do cộng đồng mạng chụp đăng tải thì lại có những ý đồ khác.
Cung Nghiêm là một trong số đó, ông ta đang xem tài liệu mà trợ lý mang tới, Cung Nghiêm vốn dĩ luôn theo dõi sát sao động tĩnh của tập đoàn Cung Thị, đương nhiên cũng không thể bỏ qua sự việc này.
Cung Nghiêm lập tức ra lệnh cho trợ lý đi điều tra, sau nửa giờ, trợ lý liền giao cho ông ta một tập tài liệu.
Nội dung tài liệu cho hay, trên đoạn đường từ thành phố A tới thành phố B có ghi lại hành trình của đoàn xe Cung Dạ Tiêu, thời gian trở về, địa điểm, và địa điểm xảy ra sự cố phù hợp với hình chụp, hơn nữa biển số xe cũng đã điều tra ra là biển số xe công của tập đoàn Cung Thị, điều đó càng minh chứng rằng đoàn xe bị tấn công tối qua là đoàn xe của Cung Dạ Tiêu.
"Tôi muốn anh lập tức điều tra xem cháu tôi hôm qua có ở trên xe hay không." Cung Nghiêm nghiêm mặt ra lệnh cho trợ lý: "Tôi cần tài liệu chi tiết nhất."
"Vâng, tôi sẽ lập tức cử người tới thành phố B để điều tra." Trợ lý nhận lệnh rời đi.
Cung Nghiêm nheo mắt, ánh mắt không che giấu vui mừng, không ngờ lại có người ra tay mạnh với Cung Dạ Tiêu như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng của anh ta.
Nếu như Cung Dạ Tiêu ở trên xe, bây giờ anh ta còn mạng sống trên đời nữa hay không?
Hay là đang trốn ở đâu đó cố giữ chút hơi tài? Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?
Cung Nghiêm lập tức ý thức được rằng đây là thời gian Cung Dạ Tiêu yếu nhất suốt bốn năm qua, cho dù anh ta vẫn còn một hơi thở, ông ta cũng nhất định phải nhân cơ hội này cắt đứt hơi thở cuối cùng đó.
Hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm được anh ta đang ở đâu, ông ta gọi điện cho tai mắt của mình ở bệnh viện tư nhân của tập đoàn Cung Thị, xác nhận Cung Dạ Tiêu không tới bệnh viện.
Cung Nghiêm cười nhạt một tiếng, không ngờ sắp mất mạng rồi mà Cung Dạ Tiêu vẫn biết đề phòng, quả nhiên, ông ta chưa bao giờ dám xem nhẹ đứa cháu này.