Lục Nhã Tình bị đau, nhìn người phụ nữ điên này bằng vẻ mặt không thể tin được, tức giận hét lên: "Cô dám đánh tôi, đồ đàn bà điên nhà cô!" Lúc này Trình Ly Nguyệt chỉ muốn đánh cô ta thôi ư? Cô còn muốn xé nát cô ta ra nữa, nói xong, Trình Ly Nguyệt như bị người đàn bà chanh chua nhập xác, cô túm lấy tóc lấy mái tóc quăn xinh đẹp của Lục Nhã Tình, giật mạnh ra sau, trong chốc lát, Lục Nhã Tình hét lên vì đau: "Tiểu Na, mau cứu tôi..."
Cô gái tên Tiểu Na này cũng chẳng thể ngờ đến, Trình Ly Nguyệt sẽ ra tay trước, cô ta giơ tay ra kéo tóc Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt không màng đến đau đớn, dùng móng tay cào mạnh lên mặt Lục Nhã Tinh, cô muốn cấu xé Lục Nhã Tình, vì cô ta dám làm hỏng bó hoa của cô.
Đó là hoa của Cung Dạ Tiêu tặng cô.
Nếu là bình thường, cô có thể tặng cho người khác, nhưng bó hoa hôm nay đối với cô mà nói, nó hàm chứa một ý nghĩa rất đặc biệt, không ai được phép phá hoại.
Vậy mà Lục Nhã Tình lại dám giẫm nát, sao cô không tức giận cho được? "A! Mặt của tôi...đau quá! Trình Ly Nguyệt cô là đồ điên."
Trở tay, Lục Nhã Tình phản kích, muốn cào mặt cô, Trình Ly Nguyệt nhất thời không để ý, trên mặt bị móng tay cào một đường. Lúc này, đầu tóc của Trình Ly Nguyệt cũng bị đứt không ít, đau đến mức cô phải đứng dậy, Lục Nhã Tình thuận thế đấy cô, khiến trán của Trình Ly Nguyệt đập mạnh vào cạnh bàn.
Máu tươi chảy ra ở vị trí mép tóc trên trán.
Trình Ly Nguyệt đau nhưng không nên một tiếng nào, túm lấy đồ bấm kim trên bàn, đập mạnh vào mặt của Tiểu Na đứng phía sau, Tiểu Na kia ôm mặt kêu đau, mũi bị đập trúng, làm vẹo mất cái mũi giả cô ta vừa mới làm xong, máu mũi cũng chảy ra ngay tức khắc.
Lục Nhã Tình vừa mới bò dậy, giày cao gót đạp trúng vài viên chocolate cứng, thế là lại ngã ngồi xuống đất, đau đến mức chảy nước mắt, mông sắp nở hoa luôn.
Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy trên mặt có một dòng chất lỏng nóng nóng chảy xuống, cô giơ tay lên sờ, một tay đầy máu, lúc này lý trí của cô mới trở lại, cô nhìn Lục Nhã Tình ngã chổng vó không đứng dậy được, lại nhìn Tiểu Na ở bên cạnh la ó đau đớn, cô đẩy cửa văn phòng đi ra ngoài.
"A! Chị Ly Nguyệt, trán của chị chảy máu rồi...trời ơi!..."
"Kêu Linda qua đây." Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy hơi choáng váng. Mười mấy giây sau, Linda vội vàng chạy ra từ văn phòng. "Ly Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, từ trong văn phòng của cô, chỉ thấy hai người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt mũi bầm dập, vịn cửa bước đi, người trong công ty mới biết, lúc này Trình Ly Nguyệt đánh một trận lấy một địch hai trong văn phòng.
"Duy Duy, mau đỡ lấy Ly Nguyệt, chúng ta đi đến bệnh viện." Việc Linda thấy quan trọng nhất vẫn là đưa Trình Ly Nguyệt đi bệnh viện. Lúc Trình Ly Nguyệt được Đường Duy Duy và Linda đỡ ra, vết thương trên đầu đã được bịt lại bởi miếng gạc thuốc của một nhân viên tốt bụng đưa tới, nhưng trên mặt Trình Ly Nguyệt vẫn còn dính máu, nhìn vào trông khá đáng sợ.
"Trời ơi! Hai người phụ nữ kia là ai vậy? Em nghe Tiểu Văn nói là khách hàng, cho nên em mới không vào trong làm phiền." Đường Duy Duy giật cả mình, văn phòng lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, từ bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong văn phòng của Trình Ly Nguyệt, chỉ có khúc từ 1m5 trở lên mới là thủy tinh trong suốt. Đầu óc Trình Ly Nguyệt vẫn còn tỉnh táo, cô trả lời: "Một trong hai người kia là em gái của Lục Tuấn Hiên, họ đến gây chuyện với tôi."
"Họ ra tay trước sao? Sao em không gọi bảo vệ! Gọi tụi chị cũng được!" Linda vừa lái xe vừa nói. Ai ra tay trước? Nói đến vấn đề ra tay, Trình Ly Nguyệt thấy hơi chán nản, vì sao cô lại để ý bó hoa đó đến như thế? Cô chỉ nhớ khi chân Lục Nhã Tình giẫm xuống, lý trí của cô biến mất trong tíc tắc, đầu óc đang tức giận chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là phải dạy dỗ Lục Nhã Tình. Vì thế, mới xảy ra trận đánh chưa đầy 5 phút kia. Nhưng nghĩ đến việc cô đã dùng đồ bấm kim đập vào mặt người phụ nữ, máu mũi chảy bét nhè, lại cào vài đường trên mặt Lục Nhã Tình, tuy trên trán bị thủng một lỗ, nhưng không hề thua quá nhục nhã. Khi đến bệnh viện, Linda và Đường Duy Duy dẫn Trình Ly Nguyệt đi kiểm tra, băng bó, ngoài trừ việc da đầu hơi đau nhói, thì còn vết thương trên trán, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp cũng có vài vết cào bắt mắt.
Linda nhìn cô, thấy hơi bó tay lại hơi đau lòng, Đường Duy Duy cũng bày ra vẻ mặt hổ thẹn, là do trợ lý như cô tắc trách gây nên.
Khi khâu vết thương, Trình Ly Nguyệt cũng đau đến mức hít vài ngụm khí lạnh, khâu ba mũi, nhưng cũng may bị thương ở nơi phía trong gần mép tóc, lỡ sau này có để lại sẹo cũng sẽ không ai để ý.
Còn trong công ty Kaman, Lục Nhã Tình và cô bạn Tiểu Na cũng nhếch nhác không kém, Lục Nhã Tình đau mông, đau da đầu, trên mặt còn có thêm 5 6 vết thương rỉ máu, Trình Ly Nguyệt cào mặt cô ta trong lúc đang tức giận, chẳng lẽ lại sẽ nhẹ tay hay sao?
Tiểu Na ôm mũi, nước mắt chảy ròng, mắng chửi: "Đồ điện, đồ điên... Mũi tôi bị hư rồi này, đây đã là lần làm mũi thứ ba của tôi, bác sĩ đã cảnh cáo tôi phải cẩn thận, bây giờ, lệch mất rồi."
Lần này Lục Nhã Tình thật sự không biết nên an ủi cô ta thế nào, cô ta cũng không ngờ Trình Ly Nguyệt đột nhiên sẽ lên cơn điên, lúc đó cô ta còn thấy sợ nữa là, cô ta nhìn bạn thân của mình: "Chúng ta đi bệnh viện thẩm mĩ đi, Để bác sĩ xem thử."
Trong bệnh viện, sau khi băng bó thoa thuốc trên mặt xong, Trình Ly Nguyệt liền trở về, Linda vốn muốn xin nghỉ phép cho cô, đưa cô về nhà, nhưng cô nhất quyết muốn về công ty. Trở về văn phòng, bó hoa bị giẫm nát dưới đất đã bị dì lao công dọn sạch sẽ, nhưng dù lao công lại nhặt mấy viên chocolate chưa bị hỏng đặt lên bàn, trong không khí, còn phản phất mùi thương chocolate, trên trán Trình Ly Nguyệt được dán một miếng gạc trắng, nhưng lúc này cô như quên đi cơn đau, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mấy viên chocolate này, giơ tay bóc một viên trong số đó, đặt vào trong miệng, mùi vị ngọt ngào, cứ như có thể trị được vết thương vậy.
"Chị Ly Nguyệt, xin lỗi, đều tại em, nếu như em vào sớm hơn một chút, chị cũng sẽ không bị thương." Đường Duy Duy đi vào xin lỗi cô.
Trình Ly Nguyệt cười trấn an: "Không sao, nếu như em vào thì sao chị có thể dạy dỗ hai người phụ nữ kia được chứ?"
"Nhưng chị cũng bị thương rồi mà!"
"Vết thương của chị không sao." Trình Ly Nguyệt lắc đầu.
Đường Duy Duy đi ra, Trình Ly Nguyệt đặt những viên chocolate còn lại sang một bên, nhìn giờ giấc, thấm thoát đã sắp 4 giờ, phải đi đón con rồi. Cũng không biết Cung Dạ Tiêu có đi đón con cùng với cô không. Gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy vậy! Trình Ly Nguyệt nghĩ xong, liền cầm di động lên gọi vào số của Cung Dạ Tiêu. Sau 7 giây, giọng nói lành lạnh của anh vang lên: "Alo!"
"Buổi chiều có đi đón con không?" Trình Ly Nguyệt hỏi một cách bình tĩnh.
"Tôi không có thời gian, tôi sẽ kêu vệ sĩ đi đón em." Giọng nói có hơi lạnh lùng của Cung Dạ Tiêu truyền đến.
====
End chương 104