"Ba, đây là chuyện của bọn trẻ, bố đừng đi." Âu Dương Bộ Vinh cũng chỉ vừa mới biết rằng ông lại có thể muốn đến đó xem thử.
Âu Dương Bộ Vinh thật sự không mong muốn ba mình đến đó, bởi vì ông đã sắp xếp Quý Thiên Tứ đi, lỡ như để ba nhận ra thì sẽ không hay.
Vốn dĩ Âu Dương Đoàn cũng không muốn tham dự vào những việc này, nhưng mà, ông lo lắng cho chuyện hôn sự của cháu gái hơn ai hết, tối nay ông phải qua đó kiểm tra lại cho chắc.
Âu Dương Bộ Vinh biết có khuyên cũng vô ích, ông chỉ đành thở dài: "Được thôi! Nhưng mà, ba phải về sớm nhé."
Âu Dương Mộng Duyệt không có ý kiến gì với việc ông nội đi hay không đi, dù sao buổi tiệc tối hôm nay cũng sẽ không như ông nội mong muốn: để cô tìm ý trung nhân của mình tại đó.
Chẳng qua cô chỉ muốn làm ông nội vui một chút.
Xe đã đậu sẵn trước cửa, Âu Dương Bộ Vinh ngồi ở ghế lái phụ, Âu Dương Mộng Duyệt và Âu Dương Đoàn ngồi ở ghế sau. Âu Dương Bộ Vinh gọi điện cho trợ lý của mình, bảo cô đến buổi tiệc trông chừng giúp ông, bố ông đến đó, ông luôn phải chuẩn bị một vài nhân viên để chăm sóc.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn gương mặt vẫn luôn phiền muộn của con gái, lúc này ông muốn nói với cô: Tối nay Quý Thiên Tứ sẽ đến. Nhưng ở trước mặt ông nội, cũng chỉ có thể che giấu trước đã.
Buổi tiệc được tổ chức tại một đại sảnh của một khách sạn bảy sao, những ban nhạc cừ nhất được mời đến, hôm nay nơi đây sẽ là thiên đường của những người trẻ tuổi, hơn nữa, bởi vì là vũ hội hóa trang, nên càng mang đến cho người khác sự thần bí và mong đợi.
Khi chiếc xe đến nơi, Âu Dương Bộ Vinh nhìn con gái đang ngồi ở ghế sau: "Tiểu Duyệt, con hãy mang mặt nạ lên trước khi vào đó, hôm nay con cứ chơi cho thỏa thích."
Âu Dương Mộng Duyệt cầm trong tay một chiếc mặt nạ hồ ly màu tím nhạt, rất hợp với chiếc đầm dạ hội tối nay của cô.
Trùng hợp rằng Âu Dương Mộng Duyệt cũng không hy vọng bị chú ý, cô mang mặt nạ vào, cả khuôn mặt chỉ để lộ đôi môi đỏ và chiếc cằm, nhưng chỉ cần nhìn vào chiếc cổ ưu nhã như thiên nga của cô đã có thể chắc chắn cô là một cô gái xinh đẹp.
"Tiểu Duyệt thật đẹp." Âu Dương Đoàn khen ngợi một tiếng.
"Ông nội, để cháu dìu ông vào trong." Âu Dương Mộng Duyệt lo lắng cho sức khỏe của ông.
"Không cần đâu, không cần quan tâm đến ông, cháu vào trong đi! Ông nội sẽ không làm phiền cháu, ông nội ngồi trong căn phòng ở tầng hai, chờ xem cháu thể hiện."
"Bố sẽ chăm sóc cho ông nội con, con cứ vào chơi đi!" Âu Dương Bộ Vinh nói với cô, ông hy vọng đêm nay có thể mang đến cho con gái một sự ngạc nhiên vui mừng để cô thoát khỏi tâm trạng phiền muộn này.
Ông tin rằng, Quý Thiên Tứ nhất định cũng đã chuẩn bị từ trước, sẽ không để con gái ông thất vọng.
Âu Dương Mộng Duyệt bước vào khách sạn, lần này mọi người vào trong nhờ thiệp mời, Âu Dương Mộng Duyệt cũng không ngoại lệ.
Bởi vì tiệc tối lần nay được tổ chức cho một công ty với vốn nước ngoài, vì vậy, điều kiện để tham dự tương đối nghiêm khắc. Âu Dương Bộ Vinh dìu Âu Dương Đoàn đi lên từ một thang máy khác, thẳng về hướng sảnh tiệc tầng hai, chỉ thấy lúc này đây, trong sảnh đã có rất nhiều nam thanh nữ tú, mỗi người mang mặt nạ khác nhau, giấu phần chân thực của bản thân vào bên trong, chỉ để lại cho người khác một vẻ thần bí, buổi tiệc như thế này mang đến cho người khác sự ngạc nhiên vui vẻ, bởi vì, che giấu đi gương mặt, làm họ mong đợi và tò mò.
Trước khi chưa nhìn thấy vẻ ngoài của nhau, họ có thể trò chuyện giao lưu, có thể biết được sở trường và đam mê thay vì khuôn mặt.
Đúng sáu giờ, một chiếc xe xa hoa màu đen dừng lại trước cửa, vệ sĩ bước lên trước mở cửa ghế đằng sau, một chiếc giày da bóng loáng bước xuống, theo đó là dáng người thon dài thẳng tắp của người đàn ông, dưới mái tóc đen màu mực của hắn, là một chiếc mặt nạ màu đen tinh xảo che đi một nửa gương mặt, dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng gợi cảm đang khẽ mím lại, chiếc sơ mi màu xanh dương, bộ đồ tây thẳng tắp màu đen, khiến người đàn ông tỏa một khí chất mê người không diễn tả hết được.
Mặc dù mặt nạ đã che khuất gương mặt của hắn, nhưng người ta cũng nhận thức được, đây tuyệt đối là một người đàn ông anh tuấn phi phàm. Hắn chính là Quý Thiên Tứ được mời đến, mang mặt nạ, trong đôi mắt của hắn là những ý nghĩ đầy sâu xa, hắn bước từng bước vào sảnh lớn, đưa thiệp mời ra.
Trong thang máy, hắn gặp một vài cô gái, họ nhìn thấy hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, xem ra chất lượng của trai đẹp đêm nay thật sự rất tốt!
Một người trong số họ bước lên trước chào hỏi với hắn: "Hi, đêm nay anh đi một mình hả? Chúng ta tìm hiểu nhau một chút nhé."
"Xin lỗi, tôi đã có hẹn rồi." Quý Thiên Tứ trầm giọng từ chối.
Cô gái không kìm được cảm thấy đôi chút thất vọng. Họ rời khỏi thang máy, nhìn thấy một cánh cửa màu vàng vô cùng nổi bật, hai nhân viên đứng ở hai bên mở cửa ra, khung cảnh buổi tiệc bên trong hiện ra trước mắt họ.
Tất cả mọi người đều làm theo quy định của buổi tiệc, mang mặt nạ trước khi đến, không ai là ngoại lệ, vậy nên, không khí của cả buổi tiệc tràn đầy sự thần bí, có mặt ít nhất cũng phải bảy mươi, tám mươi người, bao gồm cả nhân viên phục vụ khiến cả buổi tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Quý Thiên Tứ bước vào sảnh lớn, ánh mắt của hắn lướt nhanh tìm kiếm cô gái mà mình muốn gặp nhất, vì mọi người đều mang mặt nạ, lúc này, hắn cần phải tìm kiếm thật cẩn thận.
Hắn biết, chỉ cần để hắn nhìn thấy cô, cho dù cô có mang mặt nạ hay không, hắn đều có thể nhận ra cô ngay. Nếu đã theo hình thức vũ hội, vậy thì hầu hết thời gian đêm nay đều dành cho khiêu vũ, các vị khách đưa ra lời mời cho nhau, lúc này, không ai từ chối bởi vẻ ngoài, ai cũng có cơ hội tìm được bạn nhảy.
Những cô gái đêm nay đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, Âu Dương Mộng Duyệt đứng ở một góc, rất nhiều nam nữ đều cùng nhau kết đôi chuẩn bị khiêu vũ, nhưng cô không hề hứng thú.
Ánh mắt của Quý Thiên Tứ lướt qua mọi cô gái đang đeo mặt nạ, hắn biết, những người này đều không phải cô gái mà hắn muốn tìm, cho đến khi ánh mắt của hắn vô tình dừng lại ở bóng dáng đang đứng lặng lẽ ở một góc, trái tim hắn đập nhanh hơn.
Hắn đã tìm thấy cô rồi.
Cô đứng dưới ánh đèn, trông rất cô đơn nhưng không bực bội, không giống những cô gái khác háo hức săn lùng bạn khác giới.
Dường như cô muốn thoát khỏi nơi này, mặc dù đang mang mặt nạ nhưng cũng có thể nhận ra ánh mắt vô hồn, thậm chí, từ trang phục của cô, hắn biết cô đã gầy đi.
Trái tim của Quý Thiên Tứ thắt lại. Mấy hôm nay, cô đã sống thế nào? Sao trông cô phiền muộn đến vậy?
Lúc này, hắn muốn ngay lập tức đến bên cô, muốn đưa cô rời khỏi nơi này, để nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt của cô. Nguyên nhân mà Âu Dương Mộng Duyệt trốn ở một góc, là hy vọng không bị chú ý đến, cô không để người đàn ông khác chạm vào cô, lúc này, có một chàng trai đã quan sát cô từ rất lâu chủ động bước đến: "Chào cô, không biết tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?"