"Tôi đi đây, bữa khác gặp." Cô gái vẫy vẫy tay, quay lưng rời khỏi.
"Bữa… bữa khác gặp…" Người đàn ông ngơ ngác vẫy tay theo.
Chỉ thấy sau khi cô gái đi ra, đã đến bãi đậu xe, trong dãy xe ở đó, cô gái giơ tay ấn mở một chiếc xe việt dã màu xanh lính, phong độ gọn gàng bước lên xe, khởi động rời khỏi.
Trong đấu trường, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ căn phòng làm việc, anh ta nhìn người đàn ông bị đánh lên bờ xuống ruộng kia, "Các cậu thật tình ngay cả một cô gái cũng đánh không lại sao!"
"Anh còn dám nói, anh mướn một thầy huấn luyện xinh đẹp là được rồi, còn ngắm nghía được, nhưng lúc nào cũng bị đánh thành đầu heo, thì sẽ mất mạng đó."
"Các cậu được cô ấy tập luyện cùng, là phước khí cả kiếp này đó có biết không? Cũng chỉ có tiểu gia tôi mới mời được cô ấy ra mặt thôi, bởi vì, tiểu gia ta là em họ của cổ." Người đàn ông trẻ tuổi chải chuốt kiểu tóc vô cùng thời thượng, nói với vẻ tự hào.
"Tôi nói nè tiểu gia, anh phải giành lại khí thế cho tụi tôi đó! Kiếm một người chỉnh đốn cô ấy." Có một người đàn ông trong mắt lóe lên tia không phục nói.
"Cậu tưởng những người đàn ông bình thường có thể chỉnh đốn được cô ấy sao?"
"Vậy thì mời những người không bình thường đó! Cũng sẽ có người thu phục được cô ta thôi mà!"
Và ngay lúc này, một cánh cửa sắt lớn được gõ vang.
Những kẻ tôn sùng vũ lực đang bàn tán rôm rả, đều quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông vác theo một bao hành lý to đùng trên lưng.
Sau đó, ánh nắng mặt trời chiếu vào, nghịch dòng ánh sáng, điều đầu tiên khiến người khác chú ý đến, đó là người đàn ông có thân hình cao hơn một mét tám mươi tám, được gói gọn trong bộ quần áo màu đen bó sát, tỉ lệ thân hình hoàn mỹ, toàn thân lan tỏa năng lượng mạnh mẽ, ngay cả tám múi cơ bụng của anh hiện rõ lồ lộ như muốn toác cả ra ngoài.
Còn về khuôn mặt, vẫn chưa nhận được sự chú ý của đám đàn ông bên đây, đã nhanh chóng bị thân hình như vậy đố kị chết rồi.
Chỉ thấy trên tay của người đàn ông đang cầm tờ rơi được phát ở trên đường lớn, nói với đám người đang ở trước mặt, "Chỗ này của các anh đang tuyển huấn luyện viên ngắn hạn đúng không?"
Âm thanh trong trẻo và tràn đầy từ tính của người đàn ông, khí thế tràn trề, khiến đám đàn ông này lại muốn ngưỡng mộ một phen.
"Có tuyển! Anh đến ứng tuyển sao? Vào đây nói chuyện." Ông chủ của đấu trường này, Mã thiếu gia trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.
Chỉ thấy đôi chân dài của người đàn ông từng bước từng bước tiến vào, mỗi một bước đi, đều khiến sàn đất vang lên tiếng két két, giống như đang khủng bố bọn họ.
Sau khi người đàn ông này từng bước từng bước đi vào, khuôn mặt của anh, từ phía ánh sáng ngược mới hiện lên rõ ràng.
Nếu bàn về thân hình và giọng nói, đã đạt đến tiêu chuẩn người đàn ông trong mơ, vậy thì, khuôn mặt này, chắc chắn được ông trời ban thưởng để kiếm tiền đó.
Thật không công bằng, tại sao thứ tốt gì cũng cho hết người đàn ông này vậy? Tại sao không chia cho bọn họ được một ít?
Người đàn ông này đại khái hai mươi bảy tám tuổi, trên người lan tỏa khí chất của một vương giả giới quân đội, ngũ quan được mài bén sắc phân minh, đôi mày kiếm bộc lộ sự bất cần, dưới hàng mi cong vút, là một đôi mắt lạnh lùng u tối, thổ lộ sự sắc bén của loài hổ báo.
Chiếc mũi thẳng đứng, đôi môi hơi mỏng manh quyến rũ, khóe miệng nở nụ cười, nhưng người đàn ông này, đứng ở đây, cho người ta cảm giác đơn độc lẻ loi, hơi thở mãnh liệt ngạo nhìn trời đất.
Lúc nãy bọn người này đang tìm cách làm sao kiếm được một đối thủ phản đòn, bây giờ, trong đầu của bọn họ đều nổi lên một đáp án.
Anh ta.
Anh ta nhất định có thể giúp bọn họ tìm lại tôn nghiêm và địa vị của nam giới.
Mã thiếu gia có chút không tin vào mắt mình, người đàn ông trước mặt quả thật đến chỗ của anh làm huấn luyện viên tạm thời? Nhưng mà, có được một huấn luyện viên như vậy, nhất định kiếm được nhiều tiền lắm đây.
Người đàn ông thấy mình trở thành đối tượng được tham quan, đôi mày kiếm nhíu lại, "Có cần tôi điền thông tin gì không?"
Mã thiếu gia tỉnh táo lại, cười nói, "Đi với tôi vào phòng làm việc! Điền sơ yếu lý lịch thì được rồi, không có yêu cầu đặc biệt nào khác."
"Có cần tôi biểu diễn một chút tài nghệ không?" Người đàn ông hỏi tiếp.
Thoạt nhìn người đàn ông này thì biết không cần biểu diễn gì rồi, bởi vì khí thế của bản thân anh ta cũng đủ khiến người ta tin rằng, anh ta thuộc hệ liệt chiến thần.
"Không cần đâu, tôi tin tưởng anh rất là xuất sắc."
"Tôi chỉ có thời hạn ba tháng."
"Được, không thành vấn đề, lương thỏa thuận."
"Được!" Người đàn ông cũng rất nhanh gọn, đi theo Mã thiếu gia về hướng của phòng làm việc.
Anh ta vừa đi, sáu bảy tên tập luyện ở bên cạnh tụ tập lại, vội vàng thảo luận với nhau.
"Thật là không công bằng! Tại sao nhìn anh ta giống như người học võ, tại sao thân hình của anh ta tuyệt như vậy, còn tụi mình tập luyện ra cả đống thịt thừa?"
"Đúng vậy! Chắc chắn phương thức tập luyện sai rồi, phải thỉnh giáo kĩ càng anh ta mới được."
"Các cậu có muốn cược một ván, anh ta đối đánh với huấn luyện viên họ Dạ, ai sẽ thắng?"
"Cược, tôi cược anh ta."
"Tôi vẫn cược huấn luyện viên họ Dạ."
"Được, hạ ván đi, một trăm đồng."
Cả đám đàn ông thật là ở không, bắt đầu chơi trò cá cược.
Trong phòng làm việc, Mã thiếu gia đang hứng thú nhìn đánh giá người đàn ông đang điền lý lịch, quả nhiên không nhìn ra được người đàn ông mang thân phận gì, trên người của anh có khí chất của một quân nhân, đồng thời, cũng mang khí chất của hắc đạo, và còn có một khí chất phức tạp của dụng binh, rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào?
Dưới ánh mắt thăm dò sắc bén của Mã thiếu gia, người đàn ông này đã điền xong lý lịch, đưa hồ sơ cho anh ta.
Mã thiếu gia lập tức cầm qua xem, nhìn tên ở phía trên, "Phong Diệu, tên đẹp đó."
Tiếp theo, về tuổi tác, hai mươi bảy tuổi, cao một mét tám mươi tám, không có sở thích gì đặc biệt, tiếp đó là lời giới thiệu sơ lược về bản thân, vô cùng đơn giản chỉ một câu một, "Người yêu thích võ thuật."
Nét chữ cương cứng, xen lẫn bá khí, cực kì ưa nhìn.
"Hồi đó anh làm công việc gì vậy?" Mã thiếu gia tò mò hỏi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không mang lại phiền phức cho anh đâu, tôi chỉ cần một nơi trú thân, chỗ này có bao ăn bao ở không!" Người đàn ông khoanh tay, dường như hứng thú của anh chỉ gói gọn trong đây, vì ở đây có bao ăn bao ở nên tìm tới.
"Bao chứ! Đều bao cả, và đồ ăn cũng không tệ đâu." Mã thiếu gia lập tức giữ người, sợ anh bỏ đi.
"Được." Người đàn ông gật gật đầu.
"Về tiền lương, tôi sẽ tăng thêm một ít cho anh so với lương trong ngành, tuyệt đối không để anh bị thiệt đâu."
"Được." Người đàn ông rất dứt khoác.
"Ngày mai đến làm việc nhé! Hôm nay thì không cần đâu."
"Không sao, tôi không có chỗ nào để đi, bắt đầu làm việc từ hôm nay luôn!" Nói xong, người đàn ông đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Sau khi anh ta đi ra, những người đang nhỏ tiếng bàn tán về vụ cá cược, lập tức nín thinh, vị huấn luyện viên mới này, tuổi tác còn trẻ, nhưng uy nghiêm cực kì.
Nhưng mà, người đàn ông như vậy không giống với thể loại cứng nhắc nghiêm khắc.
Lúc này, ánh mắt của anh nhìn về phía của bọn họ, mang theo chút vẻ ngông cuồng bất cần.
"Các anh có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi." Người đàn ông trực tiếp quăng ra một câu, giống như anh ta là vạn năng vậy đó.
Tiếp theo sau, người đàn ông giơ tay lột chiếc áo ra.
Màu da nâu khỏe khoắn trên cơ thể, hơi thở vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ được lan tỏa, thân hình cao to, tư thế thẳng đứng, cánh tay rắn rỏi, vừa vặn với cơ ngực được gồng lên, dưới cơ bụng, là cấm địa thần bí khiến người khác phải dừng lại.
"Huấn luyện viên, xin hỏi anh làm sao tập luyện ra thân hình đẹp như vậy, có thể dạy chúng tôi được không?"
"Đương nhiên, trong quá trình dạy học của tôi, sẽ truyền đạt hết tất cả mọi thứ." Người đàn ông vô cùng rộng rãi.
Đột nhiên, học viên ở đây, đều trở nên yêu thích vị huấn luyện viên mới này.
Nhưng mà, điều khiến bọn họ mong chờ hơn là, đó là nữ huấn luyện viên của bọn họ mới đến kia, có thể bị giáo huấn rồi!
Mã thiếu gia ngồi trong phòng làm việc, nhìn phần hồ sơ lý lịch này, cảm thấy hơi đơn giản, nhưng rõ ràng người đàn ông này không giản đơn chút nào!
Anh đang ngồi vắt óc suy nghĩ, nên gấp rút sắp xếp phòng trọ ổn thỏa, và, chiếc giường dài một mét tám trong căn hộ của anh, hình như phải thay thành trên hai mét mới được.
Ở đấu trường phía trước, người đàn ông đang xét nghiệm thử thực lực của từng học viên, chỉ thấy anh đứng đó bất động, bên cạnh có hai học viên vây quanh, nhưng không đến một chiêu, liền bị anh chế phục.
Bên đây những học viên đặt cược vào anh, lập tức âm thầm giang cánh hô vang, lúc này có phim hay để xem rồi.
Thoáng chốc, lại trôi qua được hai ngày, Dạ Nghiên Tịch hứa với em họ sẽ đến đây huấn luyện, miễn phí, bởi vì có hai vị huấn luyện viên ở đây của em ấy bị người ta đào tường nhảy việc rồi, vì giữ lại học viên, cô chỉ có thể đồng ý.
Hôm nay vừa vặn vào thứ sáu, buổi trưa một giờ, từ hướng cánh cửa lớn, một chiếc xe việt dã màu xanh lính lái vào đây, Dạ Nghiên Tịch nhìn hai chiếc xe, đậu không được ngay ngắn, chừa ra một không gian nhỏ, vừa đủ cho cô đậu vào, nếu đổi một tay tài xế khác, thì sẽ sầu lo đấy.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt vài giây, rất dứt khoác đậu vào bên trong đó, và đậu vô cùng chỉnh tề thỏa đáng.
Cô bước xuống từ chiếc xe, từ cổ tay cởi ra một sợi dây thun, vấn mái tóc dài ngang eo thắt thành một búi tóc củ tỏi chặt chẽ, mái tóc dài vô cùng mượt mà được vấn lên hoàn toàn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô, càng được bộc lộ rõ hơn.
Cô nhìn một phen về phía cánh cửa lớn, sải bước đi qua bên đó.