Ngồi trên tấm đệm trong phòng cậu bé, Trình Ly Nguyệt vừa ghép xong một bức hình hoạt hình, cảm thấy hơi thỏa mãn, nhìn sang bên cạnh, con trai đang ghép một bức hình phức tạp hơn, cô mỉm cười, nhìn con trai ghép.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đập vào mắt cô.. Cung Dạ Tiêu thở gấp, ánh mắt nhìn lướt qua Trình Ly Nguyệt đang ngồi dưới sàn, cô búi tóc cao, vùng trán bên trái có dán một miếng gạc dài mấy cm, quả nhiên là đã bị thương.
"Chuyện gì thế này?" Cung Dạ Tiêu đi vào, nhìn chằm chằm vào miếng gạc trên trán cô, trầm giọng hỏi.
Trình Ly Nguyệt giật mình, sao anh ấy lại trở về? Hơn nữa, vừa về là hỏi chuyện vết thương? Trình Ly Nguyệt nhìn con trai, tức giận, trừng mắt nhìn cậu bé
"Tiểu Trạch, có phải con giấu mẹ lén gọi điện thoại cho ba con không?" "Mami, con đau lòng mami mà! Muốn kêu ba trở về chăm sóc mami." Trình Ly Nguyệt thấy hết cách, trên đường cô đã nói không cần rồi, nhưng con trai vẫn gọi điện thoại cho Cung Dạ Tiêu, bây giờ thì hay rồi, cô không biết có nên nói hay không đây.
"Dì Linda nói, mami đánh nhau với hai người phụ nữ xấu xa." Tiểu Trạch ngẩng đầu đáp.
Trình Ly Nguyệt giật mình hơn, cậu bé dám gọi điện thoại hỏi Linda, cô hết nói nổi luôn rồi.
Cung Dạ Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như ngọc của cô, hai bên gò má đều có hai vết cào chói mắt, Cung Dạ Tiêu cau mày, nhìn chằm chằm vào vết thương dưới miếng gạc, hỏi: "Chỗ này có nghiêm trọng không?"
"Khâu ba mũi." Trình Ly Nguyệt trả lời, cô cũng không biết mình bị gì nữa.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
"Không sao hết, phụ nữ đánh nhau mà thôi." Trình Ly Nguyệt không muốn nói cụ thể.
"Người phụ nữ nào?"
"Thì là hai người phụ nữ đến gây phiền phức cho tôi."
"Họ tên." Cung Dạ Tiêu hỏi tiếp.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, hỏi với vẻ hơi kinh ngạc: "Anh muốn làm gì?"
Cung Dạ Tiêu cau mày nói: "Muốn họ phải trả giá."
Trình Ly Nguyệt lập tức đứng dậy, kéo anh ra khỏi phòng con trai, kéo đến kế bên phòng bếp, cô mới khoanh tay trước ngực: "Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng chuyện này, thật sự không cần xử lý thêm nữa, hai cái người đánh tôi kia, cũng chẳng đỡ hơn tôi bao nhiêu."
"Là ai?" Cung Dạ Tiêu nhướng mày hỏi.
"Mặc kệ là ai, Cung Dạ Tiêu, anh đừng nhúng tay vào có được không?" Trình Ly Nguyệt cầu xin anh, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi.
"Em không nói, vậy để anh tự điều tra rõ ràng những chuyện đã xảy ra." Cung Dạ Tiêu nói xong, giơ tay ra xoa nhẹ miếng gạc trắng.
Trình Ly Nguyệt sợ đau, cô né đi theo bản năng.
Cung Dạ Tiêu thụ tay về, dừng lại ở bốn vết cào trên mặt cô, ánh mắt lạnh buốt: "Cho dù là ai, đều phải trả giá!"
Trình Ly Nguyệt sửng sốt, anh để ý đến chuyện cô bị thương như thế sao?
Cô chớp mắt, "Rõ ràng sáng nay anh vẫn còn tức giận mà, tại sao lại vẫn tặng hoa đến văn phòng của tôi?"
"Lần này tôi không tặng hoa, em lại vứt rồi à?" Sắc mặt Cung Dạ Tiêu nặng nề đi ít nhiều.
"Không có vứt, lúc đánh nhau, giẫm nát rồi."
Trình Ly Nguyệt chột dạ rũ hai mắt xuống, có trời mới biết được, cuộc chiến bắt nguồn từ bó hoa của anh đấy! Nếu Lục Nhã Tình không đụng vào bó hoa đó, thì cô cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.
Con ngươi của Cung Dạ Tiêu lại dừng trên trán cô, "Vết thương đụng vào đâu mà tạo thành vậy?"
"Cạnh bàn."
"Có sâu không?"
"Khá sâu." Trình Ly Nguyệt trả lời xong, ngẩng đầu nhìn anh
"Tôi phải đi nấu cơm đây, muốn làm thêm một phần cho anh không?" Cung Dạ Tiêu nhếch đôi môi mỏng, mở miệng nói: "Hôm nay không nấu cơm, ra ngoài ăn một bữa, tôi mời."
Trình Ly Nguyệt kinh ngạc vài giây, hôm nay chảy máu quá nhiều, cô vẫn còn thấy hơi choáng váng, ra ngoài ăn cũng tốt, cô gật đầu: "Đi thôi!"
Đi gọi cậu bé, một nhà ba người xuống lầu, Trình Ly Nguyệt thay một chiếc áo thun dài, mang bừa một đôi giày xăng đan, thả tóc, miếng gạc trắng trên tráng, giúp cô toát ra thêm một vẻ đẹp bệnh trạng.
Cung Dạ Tiêu nhìn cô vài lần, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, cứ như cô trở thành phong cảnh anh xem hoài không hề thấy chán.
Nhà họ Lục, Lục Nhã Tình từ ngoài cửa bước vào, vì bôi thuốc lên mặt, nên cả khuôn mặt trông cứ bóng nhờn, vả lại, tướng đi của cô ta cũng hơi kỳ lạ, bởi vì mông cô ta đang đau điếng vì ngã.
"Ôi! Trời ơi! Sao con lại thành ra nông nổi như thế này? Ai cào con đó?" Trần Hà đứng dậy khỏi sofa, nhìn khuôn mặt bị cào của con gái mình, giật mình hoảng hốt.
"Còn ai nữa, chính là con ả khốn Trình Ly Nguyệt kia." Lần này Lục Nhã Tình cũng xem như xui tận mạng, từ bé đến lớn, chưa bao giờ bị ngã thê thảm đến thế.
Trần Hà đang đau lòng nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc bị cào vài đường rỉ máu xấu xí của con gái, nghe thấy thế bèn tức giận nhảy cẫng lên: "Cái gì? Trình Ly Nguyệt cho con bị thương à? Con đi tìm nó?" "Con và Tiểu Na đi đến chỗ cô ta, ai ngờ con khốn Trình Ly Nguyệt kia như con điên, nhào tới đánh con." Lục Nhã Tình tức đến mức vàng mắt đỏ bừng.
"Vậy con đánh nó rồi à?"
Nói đến chiến tích, Lục Nhã Tình cười lạnh: "Tất nhiên là đánh rồi, con dùng sức đẩy cô ta một cái, trán cô ta đập vào cạnh bàn, máu chảy đầy mặt luôn đấy!".
"Thế Tiểu Na đâu! Không giúp con à?"
"Cái mũi giả nó vừa mới làm xong bị đánh lệch đi, còn chảy máu mũi nữa."
Khi Lục Nhã Tình nói đến đây, trên mặt còn hiện lên ý cười, bởi vì mũi của Tiểu Na vừa phẫu thuật thẩm mỹ, thì càng đẹp hơn cô ta rồi.
Trần Hà nhìn kỹ khuôn mặt của con gái mình, "Có để lại sẹo gì không?" "Không đâu, bác sĩ nói chỉ cần thoa thuốc vài ngày, đợi đến khi hết sưng là khỏi rồi. Nhưng con nghĩ trán của Trình Ly Nguyệt chắc chắn phải khâu mấy mũi cơ."
"Đang yên đang lành sao lại đánh nhau vậy? Con cũng không dẫn thêm vài người, để nó bắt nạt con như vậy."
"Con nhìn thấy trên bàn của Trình Ly Nguyệt có một bó hóa bằng chocotale! Con thấy Trình Ly Nguyệt để ý đến như thế, nên con vứt xuống đất giẫm thật mạnh, ai ngờ cô ta nhào vào con như lên cơn điên, sau đó thì đánh nhau thôi."
Lục Nhã Tình nói xong, cười lạnh, "Sau này con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, món nợ này sớm muộn gì con cũng bắt cô ta trả lại."
"Lần sau nhớ mang thêm nhiều người, kêu người khác đi xử lý nó, con đứng bên cạnh xem cho vui là được rồi." Trần Hà dạy bảo.
Trong nhà hàng, bầu không khí không tồi, thức ăn cũng rất ngon, hôm nay Trình Ly Nguyệt đánh một trận, sức ăn càng tốt chán.
Cung Dạ Tiêu gọi tổ yến bồi bổ, Trình Ly Nguyệt cũng không khách sáo, dù sao, không phải do cô mời, không ăn cũng bỏ uống, có vài tư tưởng đen tối.
"Mami có muốn ăn kem của con không?" Cậu bé múc một thìa đưa đến bên miệng của cô.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ngậm lấy: "Ngon quá!"
Cậu bé múc thêm một muỗng, sau đó vui vẻ đưa đến trước mặt Cung Dạ Tiêu, "Ba ơi, ba cũng ăn một miếng đi!"
====
End chương 106