"Dạ Lương Thành, đã lâu không gặp." Trước mặt anh ta, mọi tế bào trên người cô đều nở ra, ngay cả nhịp thở cũng không được ổn định.
"Cô ơi, sao mặt của cô đỏ vậy? Cô phơi nắng à?" Cậu bé phát hiện.
Lúc này mặt Cung Muội Muội càng đỏ hơn, cô chỉ mong cậu bé đừng nói bậy nữa, cô hơi nghiêng người, né tránh ánh mắt quan sát của Dạ Lương Thành.
Dạ Lương Thành hơi kinh ngạc, anh thầm quan sát cô bé trước mắt, không, cô đã không còn là cô bé nữa, mà đã trở thành một cô gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
"Anh, em dẫn Tiểu Trạch đi đón chị Ly Nguyệt đây, anh đi thẳng ra sân bay hả?"
"Ừ!"
Cậu bé xoay đầu lại hỏi, "Ba ơi, ba sắp đi sao?"
"Ba đi công tác vài ngày, vài ngày này con phải ngoan ngoãn ở cạnh cô và mami nhé, biết chưa?"
"Vâng! Con biết rồi." Nói xong, cậu vẫy bàn tay nhỏ nhắn, "Con sẽ bảo vệ mami và cô thật tốt."
Cung Muộỉ Muộỉ cảm kích, cô nhón chân ôm cậu bé vào lòng, sau đó hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Anh, vậy em đi trước nhé?"
"Ba nuôi ơi, khi nào ba tặng xe tăng cho con vậy!" Cậu bé vẫn chưa quên chuyện này, Dạ Lương Thành đã đồng ý sẽ tặng cho câu đó. Dạ Lương Thành nheo mắt, nghĩ ngợi rồi nói: "Chiều mai kêu cô của con dẫn con đến nhà ba nuôi lấy."
Khuôn mặt của Cung Muội Muội nóng bừng, "Tôi...tôi sợ không có thời gian."
"Tôi đến đón hai người." Dạ Lương Thành khá là sảng khoái.
"Cô ơi xin cô đó! Đi đến nhà ba nuôi lấy xe tăng với cháu được không?" Cậu bé nhìn có bằng vẻ mặt đáng thương.
Cung Muội Muội nào có thể từ chối được ánh mắt như chú nai Bambi của cậu, cô mỉm cười: "Được, ngày mai cô sẽ dẫn cháu đi lấy, sau này không được giả vờ đáng thương như thế nữa."
Cậu bé ôm lấy cổ cô, hôn lên mặt cô một cái chóc, "Tiểu Trạch yêu cô quá!"
"Rồi, đi đón mami cháu nhé!" Nói xong, Cung Muội Muội vẫy tay với anh cả và Dạ Lương Thành, bé cậu bé đi nhanh đến chỗ xe vệ sĩ.
Cô vừa đi, xe của Cung Dạ Tiêu và Dạ Lương Thành cũng rời khỏi trường học, chuyến bay của Cung Dạ Tiêu vào lúc 5:30.
Vào khoảng 5 giờ, Cung Muội Muội dẫn theo cậu bé đi đón Trình Nguyệt rồi về chung cư.
"Chị Ly Nguyệt, trông chị mệt mỏi quá, về nhà ngủ một giấc đi nhé! Có phải đêm qua chăm sóc anh em quá khuya đúng không?" Cung Muội Muội đau lòng.
"Tối qua đúng thật là ngủ hơi trễ, hôm qua anh em lại lên cơn sốt cao."
"Vất vả cho chị rồi."
"Không sao."
"Mami..." Cậu bé cũng đau lòng, nằm trong lòng cô, ôm lấy cô.
Trình Ly Nguyệt phấn chấn tinh thần, kể trán với cậu, cọ cọ thân mật, "Không sao, mami không mệt."
Tại khu chợ gần chung cư, ba người mua thức ăn của tối nay rồi mang lên.
Tại sân bay, một chiếc máy bay tư nhân Boing 787 cỡ lớn, bay lên xuyên thủng tầng mây.
Nhà họ Lục.
Trần Hà gọi vợ chồng Lục Tuấn Hiên về ăn cơm, nhà họ Lục bây giờ cũng chỉ còn mỗi mình Lục Tuấn Hiên, 4 năm trước, sự cạnh tranh trong nhà họ Lục cũng vô cùng khốc
liệt, lúc đó cha của Lục Tuấn Hiên bị bệnh nặng phải điều trị ở nước ngoài, còn chú của Lục Tuấn Hiện lại muốn thừa cơ đoạt lấy quyền thừa kế nhà họ Lục.
Lục Tuấn Hiên vừa kết hôn với Trình Ly Nguyệt độc chiếm cổ phần trong tay cô, vừa tranh thủ bồi đắp tình cảm với Thẩm Quân Dao, hai bên đều có lợi, mới giúp Lục Tuấn Hiên quét sạch mọi chướng ngại, ngồi vững vị trí tổng tài chấp hành của Tập đoàn Lục Thị.
Còn cha của hắn, cũng qua đời sau khi hắn kết hôn, hôm nay, nhà họ Lục, cũng chỉ còn Trần Hà và Lục Nhã Tình sống ở đây.
Khi Lục Tuấn Hiên đón Thẩm Quân Dao về nhà họ Lục, thì sắc mặt cô ta đã không được dễ chịu cho lắm, cô ta vẫn luôn đè nén, không muốn nhắc đến chuyện hôm nay nhân được những tấm hình kia.
Cô ta biết có nhắc thì Lục Tuấn Hiên cũng chỉ sẽ tìm một cái cớ cho qua, vì thế cô ta quyết định sẽ nói chuyện này ra trước mặt mẹ chồng, để mẹ chồng xử lý hắn ta.
Trên bàn ăn, Trần Hà bày biện một bản thức ăn ngon, Thẩm Quân Dao ăn với vẻ không tập trung, sau đó giả vờ đột nhiên nhớ ra việc gì đó, cô ta nhìn Lục Tuấn Hiên, "Tuấn Hiên, chiều nay có một người bạn gọi điện thoại cho em, cô ấy nói buổi trưa nhìn thấy anh và Trình Ly Nguyệt ăn cơm chung với nhau, có phải không?"
Câu này khiến Lục Tuấn Hiên hơi biến sắc, Trần Hà ngồi ở ghế chủ vị cũng nhìn hắn ta với ánh mắt kinh ngạc.
"Tuấn Hiên, con thật sự có liên lạc với Trình Ly Nguyệt?" Ánh mắt Trần Hà lập tức trở nên nghiêm khắc, "Sao con vẫn còn giữ liên lạc với ả tiện nhân đó chứ?"
"Đúng thế! Anh à, chẳng lẽ anh đã quên chuyện cô ta ép em xin lỗi cô ta lúc trước sao? Đó quả thật là lúc xấu hổ nhất trong đời em, em hận cô ta đến chết đi được." Lục Nhã Tình thở phì phò.
Ánh mắt Thẩm Quân Dao ánh hiện lên mùi mưu mô, cô ta giả vờ tủi thân, "Em không muốn nói gì cả, nhưng em lại quen biết nhiều, khó tránh sẽ bị họ bắt gặp ở một vài nơi cao cấp sang trọng, nếu họ đồn rằng tình cảm của vợ chồng chúng ta không tốt, vậy thì sẽ không hay đâu."
"Anh chỉ tìm cô ta bàn công việc thôi." Mặt mày Lục Tuấn Hiên căng thẳng.
"Bàn công việc? Tuấn Hiên, đừng nói là anh thật sự bố thí thương hại cô ta đấy nhé!"
"Là sao? Cái gì gọi là thương hại bố thí cho cô ta?" Trần Hà lập tức trở nên căng thẳng, bà ta cũng là một người yêu tiền tài như sinh mạng, sao có thể để tiền của nhà họ Lục cho không người khác chứ?
"Tuấn Hiên vẫn còn thấy hổ thẹn với Trình Ly Nguyệt về chuyện của năm xưa, muốn dùng một ít tiền bạc bồi thường cho Trình Ly Nguyệt." Thẩm Quân Dao cắn môi nói.
"Anh, không được, anh không thể làm như thế, năm xưa cô ta có phản bội anh thật, cô ta và Cung Dạ Tiêu cũng đã có con rồi, anh còn tội nghiệp cô ta làm gì?" Lục Nhã Tình la lên.
Trần Hà cũng không khá hơn bao nhiêu: "Tuấn Hiên, năm xưa chúng ta không thiếu cô ta cái gì cả, bây giờ cũng không phải cần phải bồi thường gì cho cô ta, tiến của nhà họ Lục, dựa vào gì mà phải cho không cô ta chứ?"
"Nhưng, năm xưa con đoạt lấy 15% cổ phần từ trong tay cô ấy, nó quả thật là của cô ấy." Lục Tuấn Hiên tỏ vẻ hối hận.
"Không được nghĩ như thế, cô ta ngoại tình, bây giờ đứa con của cô ta có vào 4 năm trước cũng đã lớn như thể rồi, chẳng lẽ nhà họ Lục chúng ta lại đổ oan cho cô ta sao?"
Thẩm Quân Dao mừng thầm, cô ta biết mẹ chồng và em chồng cực kỳ ghét Trình Ly Nguyệt, cô ta vội giảng hòa: "Mẹ, Nhã Tình, chuyện này đến đây là chấm dứt đi! Chúng ta ăn cơm trước đã."
Ánh mắt Lục Tuấn Hiên tối xuống, hắn ta nhìn chằm chằm cô ta, chiêu trò của Thẩm Quân Dao, hắn ta biết hết.
Việc này càng khiến hắn ta cảm thấy chán nản, không khỏi đem cô ta ra so sánh với Trình Ly Nguyệt của bây giờ, Trình Ly Nguyệt mạnh mẽ tự lập khiến cô trông càng lên xinh đẹp quyến rũ, còn Thẩm Quân Dao thích dùng chiêu trò âm mưu càng làm hắn ta chán ghét đến cùng cực.
"Tuấn Hiên, con và Quân Dao đã kết hôn cũng được 4 năm rồi, có phải nên sinh một đứa con rồi không?" Trần Hà đề nghị.
===
End chương 130