Người quân nhân nhớ ra mình có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, hắn lập tức cười ôn hòa nói: “Cô yên tâm, tôi không phải người xấu.”
“Anh cho tôi xuống xe.” Trong lòng Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất hoảng sợ.
Người quân nhân gật đầu, chiếc xe rẽ vào một con ngõ bên cạnh, Trình Ly Nguyệt vội vàng mở cửa xe bước xuống, cô ngẩng đầu vội vàng nói với người quân nhân: “Cảm ơn.”
“Cô thật sự không muốn đến bệnh viện sao?”
Khoảng cách giữa cô và Cung Dạ Tiêu lúc này là mười cây số, cô đứng trên đoạn đường phức tạp, dáo dác nhìn khắp xung quanh, ánh mắt lộ ra sự bỡ ngỡ và hoảng sợ bất an.
Cô bước đi vô định, không ngừng va phải người khác, cô vội vàng xin lỗi người đó. Lúc này, túi của cô đã mất, trên người cô không có tiền cũng không có điện thoại.
Thế nhưng, đã xảy ra một chuyện càng tồi tệ hơn.
Cô không nhớ mình là ai!
Vừa rồi bị người khác va phải, đầu cô đập mạnh vào tường, kí ức cũng biến mất khỏi đầu cô.
Trình Ly Nguyệt nắm chặt vạt áo trên người, cô không đi trên đường lớn mà chọn một con ngõ nhỏ, cô cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là cô muốn rời khỏi đây.
Trình Ly Nguyệt đi mãi đi mãi. Lúc đi ngang qua một khúc rẽ, bất chợt một chiếc xe có rèm che màu đen đâm về phía cô, nháy mắt cơ thể cô bay thẳng về phía trước mấy mét như chiếc lá bị thổi bay, rồi đập mạnh xuống đất.
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe, ông ta hốt hoảng kêu lên, bước đến kiểm tra hô hấp của Trình Ly Nguyệt, rồi vội vàng bế cô lên xe. Sau khi chiếc xe có rèm che màu đen lái đi khỏi, một chiếc xe Rolls-Royce phía sau lập tức đi theo, ra khỏi con ngõ chật chội này, mang Trình Ly Nguyệt đi thật xa.
Một tiếng sau, trong một căn phòng trong biệt thự ở lưng chừng núi, Trình Ly Nguyệt đang nằm trên giường, một người phụ nữ trung niên đang rửa sạch vết trầy xước trên cánh tay cô.
Phòng khách lộng lẫy xa hoa ở dưới lầu, có một người đàn ông lạnh lùng ngang tàng, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi trên sofa, khuôn mặt lai Tây gian tà, trên người tỏa ra khí chất của quý tộc ma cà rồng phương Tây. Hắn buồn bực nhìn chằm chằm vào một chỗ, tên trợ lý đứng bên cạnh cũng không dám hít thở.
“Tìm một người mà cũng lâu như vậy sao?”
“Ngài có thể trực tiếp báo lại cho ngài bá tước rằng ngài không tìm được.” Trợ lý đề nghị.
“Ta đường đường là người thừa kế thứ sáu của gia tộc Hermann mà không tìm nổi một người phụ nữ ư? Đúng là nực cười.” Người đàn ông cười lạnh, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên sofa đầy vẻ nguy hiểm, sau đó hắn bực mình nói với trợ thủ: “Cô gái bị đâm phải đã tỉnh chưa? Các ngươi đã chẳng làm được việc gì, giờ lại mang một người bị đâm phải về cho ta.”
“Vẫn còn đang hôn mê, đợi cô ta tỉnh lại, chúng tôi lập tức đưa cô ta đi, rồi bồi thường cho cô ta.”
Trong căn phòng trên tầng hai, Trình Ly Nguyệt bị đau mà tỉnh lại, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ đang cầm kim tiêm định làm gì đó trên cánh tay cô, cô liền sợ hãi giãy dụa khỏi bà ta: “Bà là ai? Bà muốn làm gì?”
“Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi chỉ tiêm cho cô thuốc bồi bổ thân thể thôi.”
Thế nhưng, mặc dù Trình Ly Nguyệt đã mất trí nhớ, nhưng cô cũng tuyệt đối không cho người khác tùy tiện tiêm thuốc vào người cô.
Cô vội xuống giường, không kịp xỏ giày đã lao ra khỏi phòng.
“Tiểu thư... tiểu thư...”
Trình Ly Nguyệt chạy một mạch xuống dưới lầu, cô chạy thẳng ra cửa lớn. Vừa đến cửa lớn liền có hai vệ sĩ ngăn cô lại, cô sợ hãi lùi về phía sau, cho đến khi va vào một lồng ngực cường tráng, cô sợ hãi vội quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông lai Tây mặc áo khoác màu đen khoanh tay đứng đó, đang nheo mắt đánh giá cô.
“Anh là ai?” Trình Ly Nguyệt vội vàng lùi về sau ba bước.
“Vậy em là ai?” Người đàn ông nhướn mày hỏi.
“Tôi... tôi là...” Trình Ly Nguyệt trợn tròn mắt, nhưng cô không thể nhớ ra bất cứ điều gì, cô là ai?
“Không phải ngay cả chính mình là ai em cũng không biết đấy chứ!” Người đàn ông lai cong miệng cười, vô cùng hào hứng mà quan sát cô gái phương Đông xinh đẹp này.
“Tôi...” Trình Ly Nguyệt muốn phản bác hắn, nhưng chỉ có thể ôm đầu bất lực.
“Em thật sự không biết em là ai ư?” Người đàn ông lai thoáng sửng sốt nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, nhìn hắn với vẻ mặt hy vọng: “Vậy anh biết tôi là ai sao? Anh quen tôi à?”
Đôi mắt màu lam của người đàn ông lai hiện lên vẻ phức tạp, đột nhiên hắn đến gần cô một bước: “Em tên là Diệp Tiểu Thi, năm nay hai mươi tư tuổi, ba mẹ em đều mất rồi, còn em... là vị hôn phu trên danh nghĩa của em.”
Trình Ly Nguyệt lùi về sau một bước, đôi mắt trong trẻo hiện lên vẻ nghi ngờ: “Không... nhưng tôi không quen anh.”
“Cô mất trí nhớ rồi, mới mất trí nhớ không lâu, thực ra chúng ta đã quen nhau từ lâu, hơn nữa, cô sắp cùng tôi quay về gia tộc của tôi rồi.”
“Nhưng... tôi...” Trong đầu Trình Ly Nguyệt hoàn toàn lạ lẫm với cái tên Diệp Tiểu Thi này. Chẳng lẽ, đây là tên của cô? Còn người đàn ông trước mặt là vị hôn phu của cô?
“Không có nhưng nhị gì hết, em chính là Diệp Tiểu Thi, là vị hôn thê của tôi.”
“Tôi...” Dường như Trình Ly Nguyệt muốn phản đối sự thật này, nhưng cơ thể cô đã kiệt sức, khuôn mặt cô trắng bệch, cơ thể hơi lảo đảo.
“Cô mệt rồi, để bác sĩ của tôi đưa em lên tầng nghỉ ngơi nhé!”
“Anh tên là gì?” Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, cao quý, mang vẻ thần bí này.
“Tên tiếng Trung của tôi là Lam Ca, tên tiếng Anh là Herman Kim.”
Lúc này, bác sĩ đi đến bên cạnh Trình Ly Nguyệt: “Diệp tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao quý, đầu óc trống rỗng của cô bị người đàn ông này cưỡng ép gán cho cô cái thân phận này.
“Đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Lam Ca cười dịu dàng, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ thần bí không thể hiểu nổi.
Sau khi Trình Ly Nguyệt được bác sĩ dẫn lên lầu. Có một người đàn ông trung niên bước ra từ thư phòng bên cạnh, có chút kinh ngạc mà nhìn người đàn ông đang ngồi vắt chân trên sofa: “Thiếu gia, cô ta căn bản không phải cô gái mà chúng ta muốn tìm, ngài làm như thế là hành vi lừa gạt.”
“Chúng ta đã ở đây một tháng rồi, tôi không muốn phí thời gian đi tìm cái cô tên là Diệp Tiểu Thi kia nữa, đúng lúc có cô gái mất trí nhớ này, thì để cô ta trở thành Diệp Tiểu Thi đi! Nói tóm lại, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của ông nội là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì, tôi nói là cô ấy thì chính là cô ấy.”
“Vậy Diệp tiểu thư thật thì làm thế nào?”
“Vốn dĩ cô gái đó chẳng liên quan đến tôi.”
“Nhưng đó chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của ngài đấy! Hiện tại vị tiểu thư kia chỉ mất trí nhớ thôi, ngộ nhỡ cô ấy nhớ lại thì sao?”
“Cô ta chỉ cần mất trí nhớ một năm là đủ rồi, bệnh tình của ông nội không sống nổi một năm nữa đâu.” Nói xong, Lam Ca nheo mắt lại: “Cũng chỉ đưa phụ nữ về cho ông ấy gặp mặt thôi mà.”