"Dạ Tiêu chắc có việc quan trọng phải xử lý! Ba biết Dạ Tiêu là người chín chắn."
"Ba, ba hãy xem cái này." Cung Nghiêm lấy từ túi tài liệu ra một xấp ảnh, nói: "Đây là một người bạn phóng viên gửi cho con."
Ông Cung cầm xấp ảnh lên xem, trong hình là Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt mười ngón tay đan xen đứng trước cửa tòa án, ánh mắt thâm tình, hình như đang trò chuyện.
Cung Nghiêm thấy sắc mặt ba mình trở lên nghiêm khắc, ông ta không để lỡ thời cơ nói: "Con nghe nói, thì ra buổi trưa Cung Dạ Tiêu cùng Trình Ly Nguyệt tiểu thư tới tòa án, vụ án của ba Trình Ly Nguyệt đang khởi tố, Cung Dạ Tiêu tới theo dõi, Dạ Tiêu cũng thật lạ, tới đại hội cổ đông quan trọng như vậy cũng dời thời gian để đi theo dõi vụ kiện của một người cô gái."
Ông Cung mặc dù biết những tấm hình này của con trai là do anh ta sai người chụp, nhưng trong lòng ông vẫn khá tức giận.
"Xem ra, sắp xếp của ba không ổn rồi, tưởng rằng Dạ Tiêu sẽ chấp nhận Hoắc tiểu thư, không ngờ trong mắt nó chỉ có Trình Ly Nguyệt, hay là ba hãy đồng ý cho hai người họ đến với nhau đi!"
Ông Cung lập tức giận tới mức râu dựng đứng, đập mạnh xuống bàn nói: "Con nói linh tinh gì vậy?"
Cung Nghiêm thở dài nói: "Ba, tính cách của Dạ Tiêu ba cũng biết đấy, nó luôn làm việc theo ý mình, tình hình này xem ra nó không có ý gì với Hoắc tiểu thư, còn Trình tiểu thư lại là mẹ của con trai nó, ba hãy làm chủ việc này đi!"
Ông Cung hừ một tiếng: "Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung chúng ta tuyệt đối không thể là người phụ nữ bình thường được, Dạ Tiêu bây giờ bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc, nhưng cơ nghiệp lớn của nhà họ Cung trong tương lai, nếu không có chút năng lực thì sao có thể gánh vác được?"
Cung Nghiêm sắc mặt không đổi nhưng trong lòng cười nhạt, ông ta rất hiểu về tính cách của ba mình.
"Hoắc tiểu thư đó cũng không tồi."
"Yên Nhiên đương nhiên giỏi giang hơn Trình Ly Nguyệt rồi."
"Ba, vậy thì ba phải ra mặt ngăn cản, nếu không Dạ Tiêu sẽ bị Trình Ly Nguyệt hớp hồn, ba hãy nhìn những bức hình này, Dạ Tiêu và cô ta rất thân mật, nói không chừng Dạ Tiêu đã có ý định cưới cô ta."
Tâm trạng dễ nổi nóng của ông Cung lập tức bị Cung Nghiêm khơi dậy, ông ta lại đập bàn: "Không cho phép."
Cung Nghiêm thở dài: "Nó còn bỏ mặc đại hội cổ đông chỉ để tới nghe xét xử, xem ra Dạ Tiêu đúng là không biết nặng nhẹ."
Ông Cung giận tới mức nổ phổi, hơi thở gấp gáp, Cung Nghiêm nở nụ cười vui mừng, xem ra kế hoạch ly gián của ông ta đã thành công.
Chỉ cần ba tham gia việc của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt vậy thì Cung Dạ Tiêu chắc chắn sẽ chống đối với ông, đây đúng là một cơ hội hoàn mỹ.
Ông ta không ngờ có thể ảnh hưởng tới cục diện nhà họ Cung lại là một người con gái bình thường.
Ông Cung nheo mắt, ngẫm nghĩ: "Xem ra tôi phải gặp cô Trình Ly Nguyệt tiểu thư này thôi."
"Ba, nếu ba ra mặt nói không chừng Trình Ly Nguyệt tiểu thư sẽ chủ động rời xa Dạ Tiêu."
Chín rưỡi tối, Cung Dạ Tiêu mệt mỏi về nhà, Trình Ly Nguyệt đã cho con đi ngủ, cô ngồi ở sofa đợi anh, anh vừa bước vào Trình Ly Nguyệt liền bước lên đỡ anh: "Sao rồi? Vết thương không sao chứ?"
Cung Dạ Tiêu dang tay ôm cô, thân mật kéo cô đụng vào vùng bụng anh: "Không sao."
Trình Ly Nguyệt bối rối đẩy anh ra: "Còn chưa cắt chỉ, anh đừng nghĩ lung tung nữa."
"Mai cắt chỉ rồi, tối mai... em chạy không thoát đâu." Cung Dạ Tiêu mỉm cười, thái độ chắc như đinh đóng cột.
"Anh chắc chắn cắt chỉ xong là được sao?" Trình Ly Nguyệt vẫn hơi lo lắng, nhỡ vết thương vẫn chưa lành hẳn lại ra máu thì làm sao?
Cung Dạ Tiêu không thể đợi thêm nữa, anh lập tức mỉm cười ranh mãnh: "Vậy cần em phải dốc sức."
Lúc này Trình Ly Nguyệt thật sự bực anh rồi, cô quay người nói: "Anh ăn no chưa? Vẫn còn canh kìa."
"Em hâm nóng lại giúp anh, anh chưa ăn gì cả." Cung Dạ Tiêu rất muốn ăn.
Trình Ly Nguyệt lập tức bước vào bếp hâm nóng đồ ăn mang ra cho anh, Cung Dạ Tiêu ngửi mùi canh thơm ngon lại nhìn cô gái ngồi trước mặt, dưới ánh đèn, trông cô càng trở lên hiền thục, trái tim anh cảm thấy ấm áp.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Mai em muốn đi làm lại."
"Ừ, đi đi!"Cung Dạ Tiêu không có ý kiến gì, tôn trọng quyết định của cô.
"Gần công ty anh, nếu có việc gì hãy gọi điện cho em, em sẽ qua liền."
Cung Dạ Tiêu vốn định thể hiện, muốn giữ phong thái mạnh mẽ trước mặt cô, khiến cô tôn sùng, chỉ có điều lúc này anh vẫn đáp một tiếng: "Được."
Anh và Dạ Lương Thành có chung một tâm lý, trước mắt người con gái mình thích, thi thoảng tỏ ra yếu đuối sẽ nhận được sự đối xử dịu dàng của họ.
Tối nay, Trình Ly Nguyệt nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, mai Cung Dạ Tiêu cắt chỉ, tối mai... cô sẽ phải hoàn thành giao dịch.
Buổi sáng.
Tại nhà họ Cung, một chiếc xe hơi màu trắng chạy vào. Hoắc Yên Nhiên mua những món đồ bổ mới nhất tới, xách vào phòng khách hiếu kính ông Cung.
"Ông, gần đây ông vẫn khỏe chứ?" Hoắc Yên Nhiên ngồi xuống bên cạnh ông Cung, thân thiết hỏi.
"Vẫn tốt, nhưng mà con đấy, sao mấy ngày nay không thấy tới chơi?"
"Con tới công ty một chuyến, xử lý một số việc gấp, vừa mới về nước."
"Ồ, nói ông nghe có chuyện gì khó xử lý vậy?"
Lần này Hoắc Yên Nhiên mua và hợp nhất một số công ty thiết kế quy mô nhỏ, vừa hay gặp phải mấy vụ kiện cáo, Hoắc Yên Nhiên tuy bận rộn xử lý nhưng trước mặt ông Cung cô ta vẫn nói rất đơn giản, nhẹ nhàng.
Ông Cung nghe xong lập tức khen ngợi: "Quả nhiên là người giỏi kinh doanh, không tồi, rất tốt."
"Cám ơn ông đã khen." Hoắc Yên Nhiên lập tức mỉm cười, cô chính là muốn tới đây biểu hiện.
Ông Cung yêu cầu rất cao đối với nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung, nếu cô không tự chủ động biểu hiện năng lực, sao có thể lọt vào mắt ông được?
Và rõ ràng là biểu hiện của cô khiến ông Cung vô cùng hài lòng, cô khiêm tốn nói: "Ông, ông là người có kinh nghiệm trên thương trường, ông có kinh nghiệm gì có thể dạy cho con! Con rất muốn có người chỉ dạy!"
Ông Cung lập tức vui vẻ cười ha ha: "Được, ông sẽ dạy con mấy chiêu trên thương trường."
"Cám ơn ông." Hoắc Yên Nhiên ôm tay ông, thân mật dựa lại gần: "Có sự chỉ dạy của ông, sau này con sẽ càng có thể xử lý thật tốt việc của công ty."
Ông Cung chỉ dạy cô coi cô là người được chọn trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cung, Hoắc Yên Nhiên vốn rất thông minh, khiến ông Cung càng quý mến.