Cung Nghiêm tận mắt nhìn thấy Cung Dạ Tiêu xuất hiện ở nhà họ Cung, ông ta liền nhận định Cung Dạ Tiêu không hề bị thương, cũng từ bỏ ý định lợi dụng cơ hội lần này để tranh đoạt tập đoàn Cung Thị.
Tới nay, người lo lắng không yên nhất chỉ có một mình Lục Hải.
Người của ông ta cũng vẫn đang điều tra vụ việc này, muốn xác nhận Cung Dạ Tiêu hiện đang ở đâu, còn sống hay đã chết.
Lục Hải không dám điều tra sâu đối với nhà họ Cung, dù sao thì ở địa bàn nhà họ Cung, người của ông ta cũng không thể nhúng tay vào, vì thế, năm ngày nay, ông ta tinh thần tiều tụy đợi kết quả.
Ông ta hi vọng nhất đương nhiên là tin Cung Dạ Tiêu đã chết.
Còn Lục Tuấn Hiên vẫn không hề hay biết, anh ta cũng không biết chú mình đã phát hiện ra việc Cung Dạ Tiêu điều tra mình, Lục Hải vẫn tỏ ra bình thường trước mặt anh ta, anh ta cũng không hề nghi ngờ gì.
Nhà họ Hoắc, Hoắc Yên Nhiên từ sau lần gặp Trình Ly Nguyệt nói chuyện, vì công ty áo cưới ở nước ngoài gặp chút sự cố nên cô ta phải bay ra nước ngoài xử lý, sắp tới mới về nước.
Buổi sáng ở căn cứ tràn ngập sức sống, phía xa là binh lính xếp hàng thẳng tắp, rèn luyện trên thao trường, thể hiện sức mạnh quốc gia hùng hậu.
Khi Cung Muội Muội mở mắt, trong đầu lập tức nhảy ra một thông tin, hôm nay phải về rồi.
Không biết tại sao trong lòng cô dấy lên cảm giác thất vọng, cô trở dậy, gấp gọn chăn gối, rồi lại thu dọn đồ đạc, cô vốn dĩ chỉ đeo một chiếc ba lô tới đây, sau khi đánh răng rửa mặt xong, thay lại bộ đồ công sở mặc khi tới lên người, lập tức cô lại trở thành nhân viên văn phòng ở đô thị.
Cô đeo ba lô bước ra, quay đầu nhìn về phía phòng Dạ Lương Thành, cửa phòng đóng chặt, cô nghĩ anh chắc cũng không có ở trong phòng.
Bây giờ cô phải đi tìm Nhậm San San, xem cô ấy quyết định khi nào về.
Cô tới gõ cửa phòng của Nhậm San San, cửa được mở ra từ phía bên trong, Nhậm San San gương mặt nhợt nhạt tiều tụy đứng sau cánh cửa, ánh mắt không còn sắc bén, tinh tường như thường ngày, trở lên đờ đẫn và lạnh nhạt. Cô ta liếc nhìn Cung Muội Muội bằng ánh mắt oán hận.
Cung Muội Muội giật nảy mình, chỉ trong một đêm tại sao sắc mặt Nhậm San San lại khó coi tới vậy?
"Chị San San, khi nào chúng ta khởi hành?" Cung Muội Muội hiếu kì hỏi một câu.
Nhậm San San nhìn gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống của cô, ánh mắt đố kị.
"Tôi còn muốn nghỉ thêm một lát, chiều rồi đi." Nói xong Nhậm San San đóng sầm cửa lại.
Cung Muội Muội giật nảy mình, lùi sau một bước, cô chớp mắt, cảm giác hình như Nhậm San San đang giận mình.
Cô lập tức nghĩ tới tối qua hình như cô không hề đắc tội gì cô ta!
Nếu cô ta đã quyết định chiều về, vậy thì chắc chắn là chiều mới về.
Cô trở về phòng, bỏ ba lô xuống, cô muốn đi ăn sáng, bụng cô rất đói.
Cung Muội ăn sáng xong, lúc này binh lính đều đang huấn luyện, cô rảnh rỗi liền đi dạo, cứ đi mãi, cô không biết mình đã đi tới đâu, cảm giác nơi này là một bãi tập luyện, cô chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đàn ông giao đấu.
Cung Muội Muội ngạc nhiên, lẽ nào có người gây lộn? Dáng người nhỏ bé của cô khẽ khàng tiến lại gần, nhìn từ cửa vào bên trong.
Chỉ thấy trên sàn huấn luyện, có hai người đang đánh một người.
Quyền cước dũng mãnh tạt qua, nếu là người thường e rằng trúng một quyền sẽ lập tức ngất xỉu.
Cung Muội Muội sợ hãi thót tim, khi cô nhìn thấy bóng người vạm vỡ, cường tráng quay người lại, trái tim cô đập mãnh liệt.
Trời ơi! Là Dạ Lương Thành, anh đang một mình đấu lại quyền cước của hai người đàn ông trên sàn đấu.
Trái tim Cung Muội Muội muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bình thường nhìn thấy người đánh nhau trên phố đã cảm thấy sợ sệt, lúc này ba người đang giao đấu, quyền cước lại mạnh bạo, cảnh tượng chiến đấu thật sự, tinh thần của Cung Muội Muội căng thẳng như dây đàn.
Cô nấp ngoài cửa, dáng người nhỏ bé không hề bị phát hiện.
Cảnh tượng giao đấu trên sàn đấu bị cô nhìn thấy rõ mồn một, chỉ thấy sau lưng Dạ Lương Thành bị một quyền đánh lén đánh trúng, thân hình cao lớn của anh khuỵu xuống đất, Cung Muội Muội ở ngoài cửa sợ hãi lấy tay bịt miệng, chỉ sợ sẽ thét lên làm ảnh hưởng tới họ.
Cô biết ba người bọn họ chỉ là đọ sức qua lại, không phải thực sự muốn đánh bị thương đối phương.
Lúc này, Dạ Lương Thành đã đứng dậy, ánh mắt sắc bén như hổ báo, lập tức trông anh giống như vua trong bóng đêm, toàn thân tỏa ra khí thế hùng mạnh, khiến địch thủ của anh lập tức khiếp sợ lùi lại một bước.
Anh nắm chặt tay lại, khớp tay kêu răng rắc, một người trong số họ muốn nhân lúc anh chưa tấn công, chủ động ra tay. Nắm đấm như gió lốc ập tới, khi sắp đánh trúng ngực Dạ Lương Thành đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay, động tác quá nhanh, đối thủ chưa kịp phản ứng đã bị anh vật qua vai ngã xuống đất, người đàn ông kia lập tức rên rỉ, muốn đứng lên nhưng không thể đứng được.
Dạ Lương Thành thu lại khí thế toàn thân, giơ tay ra, kéo đối thủ đứng dậy.
"Thủ trưởng, lực của anh mạnh quá, lần sau ai dám đấu với anh! Anh sẽ không có đối thủ đâu." Người đàn ông được kéo dậy lập tức kêu lên.
Dạ Lương Thành mỉm cười: "Các cậu cũng không tồi."
"Hai người chúng em đánh một mình anh, lần nào cũng thua mà nói là không tồi?"
Dạ Lương Thành lắc đầu, đúng lúc này, ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn ra ngoài cửa, khẽ hỏi: "Nhìn trộm thế đã đủ chưa?"
Cung Muội Muội ngoài cửa khẽ run người, trời ơi, anh phát hiện ra cô rồi.
Cung Muội Muội lập tức muốn bỏ đi, Dạ Lương Thành cởi trần bước tới, gọi cô: "Đứng lại."
Khí thế uy nghiêm khiến Cung Muội Muội đứng tại chỗ như bị điểm huyệt, cô cắn môi, quay đầu lại nhìn anh: "Nhìn trộm cũng phạm pháp sao?"
"Nơi này là quân đội, hành vi nhìn trộm này cũng thuộc vào phạm pháp!" Dạ Lương Thành khẽ nói.
Cung Muội Muội bĩu môi: "Không xem thì thôi, cũng đâu có hay ho gì đâu."
Khi cô đang nói, cảm thấy bên cạnh mình có mùi đàn ông ập tới, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, cơ thể của Dạ Lương Thành hoàn mĩ vô cùng, vòm ngực cường tráng với cơ bụng tám múi, không hề khoa trương, căng tràn sức mạnh nam tính tuyệt đối, từ ngoài hình và khí chất có thể thấy người đàn ông này chắc chắn có sức hút cực lớn.
Đôi mắt to tròn của Cung Muội Muội hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, sợ rằng nhìn thêm nữa sẽ không thể nào quay đi được nữa.
Dạ Lương Thành chăm chú nhìn cô, trên đôi hàng lông mi dày cong, dường như vẫn còn có mồ hôi đang lóng lánh, dưới ánh nắng càng toát lên sức quyến rũ nam tính.
"A..." Chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ, Dạ Lương Thành ôm lấy cánh tay trái, gương mắt không giấu vẻ đau đớn.
Tim Cung Muội Muội lập tức như bị kéo một cái, cô vội hỏi: "Anh bị thương sao?"