Sáng sớm.
Hôm nay Cung Vũ Trạch muốn nghỉ ngơi nên không đến công ty, hơn nữa, lâu rồi anh cũng không đi dạo quanh thành phố này rồi. Với anh thì ở đây là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của mình.
Anh ngồi đợi ở phòng khách, không lâu sau, Hạ An Ninh cũng xuống lầu. Anh ngước mắt nhìn thì thấy cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay bình thường và quần jean, nếu không phải cô có vóc dáng và gương mặt xinh đẹp thì bộ đồ này cũng không ai muốn nhìn.
Cuối cùng thì Cung Vũ Trạch cũng tìm được lý do để ra ngoài đi dạo rồi, đó chính là mua cho cô gái này thêm hai bộ quần áo, sau đó cho cô ở nhà có thể mặc đẹp đẹp chút, để thấy người chủ như anh được tôn trọng.
“Thiếu gia, anh không ra ngoài ư?” Hạ An Ninh tò mò hỏi.
Cung Vũ Trạch đứng dậy nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo, cô đi cùng tôi đi!”
“Tôi ư?” Hạ An Ninh lấy tay chỉ chỉ mình, có vẻ được sủng ái mà sợ hãi.
“Đúng thế! Chúng ta ra ngoài ăn sáng luôn.”
Hạ An Ninh gật đầu đồng ý: “Được!”
Bỗng nhiên cô hiểu được vì sao Cung Vũ Trạch lại cho mình ở lại đây rồi, không phải anh muốn cô làm người giúp việc mà là muốn cô làm người nói chuyện và đi cùng anh.
Ba mẹ và em gái không ở bên cạnh anh, còn vệ sĩ và quản gia thì đều sống ở bên cạnh, một ngôi nhà to thế này lại chỉ có một mình anh sống thì tất nhiên sẽ cảm thấy cô đơn rồi.
Sau khi ngồi vào xe, chiếc xe thể thao lập tức phóng ra khỏi sân, chạy ra đường lớn. Ngồi trong xe, dáng người Cung Vũ Trạch ưu nhã, lười biếng, không khỏi khiến Hạ An Ninh phải liếc trộm vài lần, ai mà có thể cự tuyệt được trước cái đẹp chứ.
Người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ, thêm vào đó, cũng không thể bỏ qua được khí chất mạnh mẽ đàn ông trên người anh.
Cung Vũ Trạch lái xe đến một nhà hàng mà lúc nhỏ anh thường ăn sáng ở đó. Nhà hàng này đến bây giờ vẫn còn buôn bán. Hạ An Ninh thấy anh đứng ở cửa chăm chú nhìn, tò mò hỏi một câu: “Lúc trước anh từng đến đây rồi à?”
“Đây là nhà hàng mà hồi bé tôi thường đến.” Cung Vũ Trạch cong môi cười, nói với cô: “Chúng ta vào trong thôi.”
Hạ An Ninh theo anh vào, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Cung Vũ Trạch gọi điểm tâm và cháo hồi bé anh thích ăn, Hạ An Ninh cũng gọi xong. Dường như Cung Vũ Trạch đang nhớ lại những kỷ niệm trước kia của mình, khóe miệng anh luôn luôn mỉm cười.
Hai cô gái bàn bên cạnh cũng nhìn đến ngây người, ngay cả bánh ngọt đưa lên miệng cũng quên cho vào miệng, mà đã kinh ngạc hét lên, người đàn ông này thật đẹp trai!
Cung Vũ Trạch vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, khí chất tỏa sáng như ánh mặt trời, vô cùng có sức hút với những cô gái trẻ.
Ăn sáng xong, anh lại chạy xe trên đường, rồi đi đến một khu thương mại, cùng Hạ An Ninh vào đó. Hạ An Ninh thầm đoán, chẳng lẽ ở đây cũng có chứa kỷ niệm của anh ư?
Cung Vũ Trạch đi vào đại sảnh lầu một, ở đây là nơi bán các loại vàng bạc đá quý, bên trong vừa hay có một tiệm quần áo lớn, anh đi luôn vào cửa hàng bán đồ nữ.
Hạ An Ninh đi sau có chút ngạc nhiên trợn to mắt nhìn, anh ấy muốn mua quần áo ư? Hơn nữa còn là đồ nữ? Anh ấy muốn tặng cho ai vậy, bạn gái à?
Một nhân viên xinh đẹp đi đến chào anh, giới thiệu: “Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn mua đồ cho bạn gái ạ? Có thể cho tôi biết số đo của bạn gái ngài được không ạ?”
Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn Hạ An Ninh đang đi sau mình, nói: “Cô lại đây.”
Hạ An Ninh nhanh chóng chạy lại, ngoan ngoãn đứng cạnh anh, sau đó anh quay qua nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy theo số đo của cô ấy.”
Hạ An Ninh ngây ra mấy giây, tò mò hỏi: “Bạn gái anh cũng cao bằng tôi à?”
Cung Vũ Trạch híp híp mắt nói: “Ai nói là tôi mua cho bạn gái hả? Tôi mua cho cô đó!”
Nháy mắt, Hạ An Ninh sững sờ, ngây như phỗng nhìn anh, đầu óc trống rỗng. Cái gì? Anh mua cho cô ư? Mặt Hạ An Ninh tức thì đỏ như cà chua chín.
Da mặt của cô vốn dĩ đã mỏng, hơn nữa từ bé đến giờ, ngoài mẹ và bản thân ra thì chưa từng có người thứ ba mua quần áo cho cô cả.
Nhân viên nhìn Hạ An Ninh, thấy cô đang mặc bộ đồ rẻ tiền ven đường trên người, vốn cô ta đang muốn khinh thường cô, nhưng lại nhìn sang Cung Vũ Trạch bên cạnh, cô ta cũng không dám làm gì nữa. Cô ta lập tức tươi cười nói với Hạ An Ninh: “Tiểu thư, chỗ chúng tôi có rất nhiều kiểu mới, mời cô qua bên đó chọn ạ!”
“Tôi... tôi không cần đâu, tôi không muốn mua.” Hạ An Ninh nào dám đi chọn chứ, mỗi bộ quần áo ở đây chắc cũng phải trên vạn tệ đấy.
Cung Vũ Trạch định qua bên sô pha ngồi chờ cô chọn, nghe thấy lời của cô, anh dừng chân lại, nhìn qua: “Ai nói không mua hả? Đồ là tôi mua tặng cô, cô chỉ cần chọn là được rồi.”
“Tôi không thể nhận...”
“Hạ An Ninh, lời tôi nói mà cô không nghe hả?” Sắc mặt Cung Vũ Trạch lập tức thay đổi, bộ dạng của anh có hơi nghiêm khắc.
Hạ An Ninh cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Tôi phải chọn thật à?”
“Phải chọn mười bộ mới được, đây là mệnh lệnh của tôi.” Cung Vũ Trạch cắn răng nói.
Nhân viên nữ ở bên cạnh vô cùng hâm mộ, trời ơi! Lớn lên xinh đẹp đúng là may mắn mà. Cô gái này rõ ràng ăn mặc bình thường thế này, không ngờ lại có khuôn mặt xinh đẹp làm người ta yêu thích đến thế.
“Tiểu thư, mời đi bên này. Mốt mới chỗ chúng tôi do nhà thiết kế nổi tiếng của Ý thiết kế, rất đẹp đấy ạ” Nhân viên hận không thể lấy ngay mười bộ đến trước mặt Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh không ngờ ngay cả mua quần áo mà Cung Vũ Trạch cũng ra lệnh cho cô, cô có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không nghe được.
Nhân viên rất tinh ý chọn cho Hạ An Ninh mười bộ phù hợp mang ra, để trên mắc treo, rồi đẩy đến trước mặt Cung Vũ Trạch, hỏi: “Thưa ngài, ngài có hài lòng với những bộ này không ạ?”
Những bộ quần áo này, bộ nào cũng rất đẹp, nhưng có điều, giá của chúng thì Hạ An Ninh lại không dám khen.
Cung Vũ Trạch đứng dậy, ngón tay thon dài, ưu nhã lướt qua đánh giá, sau đó, anh chọn ra một bộ, nói: “Bộ này không hợp với cô ấy.” Bộ đó có vẻ hơi thành thục, hơn nữa, cổ áo chữ V có hơi thấp.
Nhân viên nhanh chóng đổi sang bộ khác, lúc này anh mới hài lòng, nói: “Được rồi! Gói tất cả lại đi!”
“Vâng. Tôi đi thanh toán giúp ngài.”
Hạ An Ninh muốn ngăn lại, nhưng lại không dám nói gì, sau đó, nhân viên cầm hóa đơn đén nói: “Thưa ngài, của ngài tổng cộng hết mười tám vạn, số đuôi dư chúng tôi đã giảm cho ngài rồi ạ.”
Hạ An Ninh sợ hãi che miệng lại. Trời đất, mười bộ đồ mà hết những mười tám vạn? Cô có thể nói không cần mua nữa không?
Cung Vũ Trạch lấy ví tiền ra, trong ví có bốn, năm cái thẻ cả màu vàng, màu đen. Anh lấy một cái ra, nói: “Quẹt thẻ đi.”
Nhân viên cẩn thận nhận lấy, sau đó lại cầm thẻ đã quẹt xong trả cho anh.
“Thưa ngài, chúng tôi giúp ngài mang ra xe nhé!” Hai nhân viên giúp mang đồ ra ngoài.
Cung Vũ Trạch cũng không từ chối, nói với Hạ An Ninh: “Quay về xe thôi.”
Lúc hai nhân viên nữ nhìn thấy xe của Cung Vũ Trạch thì có hơi hối hận, sao các cô không dụ dỗ cô gái này nhiều một chút để cô ấy mua nhiều thêm vài bộ nữa chứ? Người đàn ông này chắc chắn có thể trả được tất cả đấy!