Mục lục
Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Âu Dương Mộng Duyệt lo lắng như sắp phát điên, cô cứ đứng mãi ở khung cửa màu xanh lạnh lẽo đó, không biết vì cô lo lắng hay hoảng loạn bất an, cô vòng hai tay ôm lấy đôi vai khẽ run rẩy.

Âu Dương Bộ Vinh đứng bên cạnh cô, Âu Dương Đoàn thì chống cây gậy xuống đất ngồi ở trên ghế, ánh mắt bọ họ đều vô cùng lo âu.

Việc mà Quý Thiên Tứ dị ứng với thuốc là điều mà bọn họ đều chưa từng nghĩ tới, họ nghĩ thể chất của mỗi người đều sẽ không xảy ra tác dụng phụ gì với những loại thuốc với đặc tính thường dung này.

Thế nhưng lúc này, Quý Thiên Tứ lại đang vì điều này mà phải ở trong phòng cấp cứu.

“Tiểu Duyệt à, con đừng lo lắng, Thiên Tứ sẽ không sao cả đâu.” Âu Dương Bộ Vinh khẽ nói an ủi con gái.

“Tại sao lại phải làm như vậy? Tại sao các người lại phải ép anh ấy làm như vậy? Anh ấy đã rất đáng thương rồi, anh ấy vì con mà phải trả giá quá nhiều, sao các người còn ép anh ấy đến bước đường này?” Ánh mắt Mộng Duyệt không hề tức giận, không hề trách cứ bởi khi đối diện với người nhà của mình, cô không thể lớn tiếng trách cứ, nhưng cô rất đau khổ, cô vô cùng xót xa khi thấy anh như vậy.

“Tiểu Duyệt, do chúng ta không đúng, chúng ta cũng vô cùng án náy.” Âu Dương Bộ Vinh nói lời xin lỗi chân thành từ đáy long.

Âu Dương Đoàn nãy giờ không hề nói gì, nhưng lúc này, ông nhìn ra được đứa cháu gái của mình thích Quý Thiên Tứ nhiều thế nào, nếu Quý Thiên Tứ nhỡ đâu có bị làm sao chắc cháu gái của ông cũng đau khổ tuyệt vọng lắm.

Quý Thiên Tứ vì cháu gái ông mà làm đến mức này cũng đã là quá đủ rồi, Âu Dương Đoàn thở dài một tiếng: “Nếu cậu ta có thể qua được ải này thì hai đứa hãy ở bên nhau đi!”

Âu Dương Mộng Duyệt giờ phút này cũng chẳng còn vui vẻ gì nữa, bởi trái tim cô hoàn toàn đã bị kéo theo vào phòng bệnh cùng Quý Thiên Tứ rồi, cô không biết tình hình bên trong như thế nào, tóm lại, lồng ngực cô giống như đang bị một con dao đặt phía trước, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua tim.

“Anh ấy nhất định sẽ vượt qua được, nhất định là như vậy.” Âu Dương Mộng Duyệt nhìn vào ô cửa sổ, lẩm bẩm nói, bởi cô không cho phép anh xảy ra chuyện, anh phải khoẻ mạnh quay về, phải bảo vệ cô thương yêu cô cả đời.

Trải qua gần một tiếng đồng hồ cấp cứu, cuối cùng cánh cửa kia cũng đã mở, bác sĩ chủ trì ca cấp cứu tháo khẩu trang xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Coi như là đã qua được cơn nguy kịch rồi, nhưng Quý tiên sinh có thể sẽ vẫn hôn mê vài ngày để thích nghi với loại thuốc mà chúng tôi mới truyền vào người, anh ấy cầm một thời gian để thích nghi với dược tính, trong thời gian này Quý tiên sinh có lẽ sẽ phải ngủ sâu một thời gian.”

“Vậy anh ấy có bị nguy hiểm tới tính mạng không?”

“Tạm thời không thể nói chắc chắn là đã thoát khỏi nguy hiểm, còn cần quan sát thêm vài ngày rồi mới kết luận được, ít nhất phương án mà chúng tôi chữa trị là vô cùng có hiệu quả.”

“Bác sĩ Trình, bất luận thế nào anh cũng nhất định phải chữa cho cậu ấy bình an vô sự.” Âu Dương Đoàn lên tiếng, đây là bệnh viện mà gia tộc Âu Dương đầu tư vào, lời nói của Âu Dương Đoàn vô cùng có trọng lượng.

“Xin ngài hãy yên tâm! Âu Dương lão tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để Quý tiên sinh hồi phục.”

“Tôi có thể vào trong thăm anh ấy không?” Âu Dương Mộng Duyệt không chờ them được một giây phút nào nữa để có thể nhìn thấy anh.

“Lát nữa chúng tôi sẽ đưa anh ấy vào phòng bệnh, xin Âu Dương tiểu thư hãy chờ một chút.”

Âu Dương Bộ Vinh cũng thở phào một hơi, chỉ một cuộc thử nghiệm mà lại có kết quả như vậy, cũng là điều xảy ra ngoài ý muốn của ông.

Một lúc sau, Quý Thiên Tứ được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, sắc mặt anh vẫn tái nhớt trắng bệch, nhìn như vậy anh giống như đang chìm trong giấc ngủ.

Âu Dương Mộng Duyệt ngồi mãi bên giường anh, cô nắm lấy bàn tay anh rồi khẽ áp vào má mình, nước mắt nhịn rất lâu cuối cùng cũng trào ra, từng giọt lệ ấm nóng khẽ rơi xuống lòng bàn tay anh, thế nhưng, Quý Thiên Tứ vẫn không tỉnh dậy, anh không thể đưa tay lên lau nước mắt choc ô.

Nếu anh biết cô khóc đến mức như vậy thì nhất định anh sẽ đau lòng lắm.

Cha con Âu Dương Đoàn thở dài một tiếng rồi để cho cháu gái ở đó, bọn họ đi ra bên ngoài.

Ánh mắt Âu Dương Bộ Vinh nhìn phụ thân: “Ba à, chuyện này cũng coi như là đã thông qua rồi chứ! Chúng ta không nên còn bất cứ thành kiến gì với người nhà Quý gia nữa.”

Vẻ áy náy và muộn phiền cũng lộ rõ ra trên khuôn mặt của Âu Dương Đoàn, ông thở dài một tiếng thật mạnh: “Nếu lúc đầu ta nghe lời con chỉ cầm bản hợp đồng đò thử cậu ta thì tốt rồi, ta thật sự không ngờ thể chất của Quý Thiên Tứ lại không phù hợp với thử nghiệm như vậy, đây là lỗi của ta.”

“Ba à, chỉ cần ba đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau thì chuyện này Tiểu Duyệt sẽ không trách ba đâu.”

“Nhưng trong lòng ta cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.” Âu Dương Đoàn ngồi xuống, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Bên trong phòng bệnh, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi bên giường, cô đã không khóc nữa, ánh mắt cô dịu dàng nhìn ngắm Quý Thiên Tứ đang ngủ, cô khẽ sờ lên mặt anh, có chút tức giận trách cứ anh: “Sao anh lại ngốc như vậy? Sao anh lại không nói mọi việc với em? Nếu anh nói với em thì em sẽ ngăn không cho ông nội làm vậy với anh.”

“Xin lỗi anh... là gia đình em có lỗi với anh...” Âu Dương Mộng Duyệt xin lỗi, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng giờ phút này chỉ có thể thốt ra một tiếng xin lỗi.

Âu Dương Mộng Duyệt không rời khỏi giường nửa bước, lúc này cũng đã muộn rồi, Âu Dương Bộ Vinh định đưa Âu Dương Đoàn về nhà, Âu Dương Đoàn muốn ở lại bệnh viện để chờ Quý Thiên Tứ tỉnh lại rồi mới đi về.

Có lẽ đây là sự hối hận từ tận đáy lòng ông! Ông quan tâm tới việc Quý Thiên Tứ tỉnh dậy bằng cách riêng của mình.

Buổi tối, Âu Dương Mộng Duyệt chỉ ở trong phòng bệnh, cô thức tới tận 3 giờ 30 sáng, thật sự là vì quá mệt mỏi nên có ngồi ngủ thiếp đi ở trên giường, thế nhưng cô lập tức bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, mãi cho đến khi nhìn thấy Quý Thiên Tứ bình an vô sự trên giường thì cô mới thấy yên lòng.

Cô cứ chăm sóc anh liên tục như vậy trong hai ngày, Âu Dương Mộng Duyệt mệt mỏi gầy rộc đi, cha con Âu Dương Đoàn thấy vậy thật vô cùng xót xa.

Vào giây phút này họ mới thật sự cảm nhận được tình yêu của đôi tình nhân trẻ tuổi này, không từ bỏ không rời xa, cam nguyện vì đối phương mà trả giá bằng mọi thứ.

Quý Thiên Tứ có lẽ cũng biết chuyện sức khoẻ của mình không tương thích với dược tính nhưng anh khi đó vẫn không hề từ chối, vì vậy mới nói, anh thà rằng làm tổn thương tới thân thể của mình nhưng cũng vẫn kiên trì cứu Âu Dương Đoàn.

Chuyện này chỉ cần nghĩ một chút là cũng sẽ rõ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Âu Dương Mộng Duyệt vẫn cứ nắm lấy tay của Quý Thiên Tứ đang ngủ sâu, cô vì quá mệt mỏi nên ngủ say, đang ngủ bỗng cô cảm giác như có ai đó đang nắm lấy tay mình, cô tưởng rằng đang nằm mơ, miệng cô khẽ cong lên.

Thế nhưng, tóc cô cũng được ai đó xoa nhẹ, cảm giác này chân thật như thật vậy, Âu Dương Mộng Duyệt đang tận hưởng sự ngọt ngào bỗng mở mắt, vậy mà, nam nhân nằm trên giường đã ngồi dậy, đang xót xa ngắm nhìn cô.

Một tay anh nắm lấy tay cô, tay kia thì vuốt mái tóc dài của cô.

Đây không phải là mơ, đây là thật.

“Anh tỉnh rồi! Anh tỉnh rồi!” Âu Dương Mộng Duyệt xúc động đến mức bổ nhào vào long anh, Quý Thiên Tứ giang đôi tay dịu dàng ôm chặt lấy cô.

“Anh sao vậy?” Quý Thiên Tứ vẫn không biết bản than đã xảy ra chuyện gì, anh khẽ giọng cười hỏi cô: “Anh ngủ một lúc à?”

Âu Dương Mộng Duyệt không kiềm được chui ra khỏi long anh, ngẩng đầu lên vô cùng xót xa nhìn anh, nói với anh sự thật: “Không phải anh ngủ một lúc đầu, anh đã ngủ ba hôm nay rồi, anh... anh doạ em sợ chết đi được.” Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt tiếp tục ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi ấm của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK