Tịch Phong Hàn sắc mặt điềm tĩnh như thường nói, “Không sao.”
“Sao anh lại bị thương?”
“Khi nãy có kẻ mạo nhận vệ sỹ tiếp cận, bắn qua xe trúng ngực.” Tịch Phong Hàn bình tĩnh nói xong rồi rồi nhìn Trì Dương, “Cậu ở lại xử lý mọi việc, tôi tự tới bệnh viện.”
“Thiếu gia.”
“Mau đi, ở đây cần cậu xử lý,.” Tịch Phong Hàn nói quả quyết.
“Vâng!” Trì Dương nói xong, quay sang nói với các vệ sỹ đằng sau, “Phải đưa ngài tổng thống tới bệnh việc hoàng gia, giữa đường kẻ nào tiếp cận, giết ngay.”
“Ngài yên tâm, trợ lý Trì!”
Lúc này trên xe đều là vệ sỹ của hoàng gia, Trì Dương tuyệt đối tin tưởng họ.
Gần đó báo chí đã tiếp cận, dự định tìm hiểu sự việc liên quan. Trì Dương phát biểu với thân phận trợ lý tổng thống. Anh nhấn mạnh đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, và rằng xe của tổng thống vẫn chưa tới. Còn việc thăm hỏi đám cháy sau đó do nghị sỹ Lý đại diện.
Sau đó có vài nghị sỹ tới lập tức đi thăm hỏi người dân khu vực bị hỏa hoạn, động viên họ.
Xe của Tịch Phong Hàn nhanh chóng tới bệnh viện. Chiến Tây Dương đang chuẩn bị về, khi nghe điện thoại của các vệ sỹ, đầu anh trống rỗng trong vài giây. Sau đó, anh lập tức đem bác sỹ và các nhân viên đứng đợi ở cổng bệnh viện.
15 phút sau, Tịch Phong Hàn được các vệ sỹ đi tới. Tịch Phong Hàn cố gắng nhận thức khi xuống xe. Vừa bước xuống, anh ôm chặt lấy Chiến Tây Dương. Trên chiếc áo trắng cua Chiến Tây Dương loang lổ vết máu khiến anh hoảng loạn. Thế nhưng sau đó anh trấn tĩnh cùng nhân viên đưa anh lên xe, đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Chiến Tây Dương nói với các vệ sỹ, “Lập tức cử gấp 10 lần bảo vệ tới bệnh viện bảo vệ. Đồng thời ngoài những người đang ở đây, di chuyển tất cả các bệnh nhân và y bác sỹ có thể di chuyển đi nơi khác, không để lại một ai.”
Lời của Chiến Tây Dương là mệnh lệnh quan trọng nhất. Viện trưởng trực tiếp ra lệnh như vậy, tất cả các bệnh nhân có thể di chuyển, lập tức được chuyển ra ngoài, khiến bệnh viện được cô lập hoàn toàn. Bất kỳ ai không có nhiệm vụ đều không được tiếp cận.
Tịch Phong Hàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Đèn trong phòng cấp cứu sáng, giữa ngày mùa đông thế này nó càng hiện ra lạnh lẽo.
Đội xe của Cố Lượng vừa đi vừa kêu gọi nhường đường. Phía sau một xe việt dã màu đen cũng nhấn hết tốc lực bám theo đoàn xe. Khi tới hiện trường, Cố Lượng hỏi Trì Dương tình hình. Lúc này, một hình dáng nhỏ bé trong nhóm người lao tới.
Trì Dương bàn giao xong cho Cố Lượng. Cố Lượng dùng loa yêu cầu giám sát tất cả xung quanh, cùng bên cảnh sát lọc ra những đối tượng là người nước ngoài. Vì lần này những người Locke mang tới không có người châu Á, đều là người phương Tây.
Hỏa Hỏa nắm chặt tay áo của Trì Dương, khuôn mặt cô trắng bệch lo lắng hỏi Trì Dương, “Anh ấy, anh ấy ở đâu? Nói cho tôi biết anh ấy ở đâu?”
Trong ánh mắt của Trì Dương đầy vẻ lo lắng. Anh cúi người xuống nói với cô, “Anh ấy bị thương, đã đưa tới bệnh viện hoàng gia! Bây giờ cô qua đó cũng không gặp được vì đã bị bảo vệ nghiêm ngặt.”
“Anh ấy bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Sát thủ dùng vụ nổ làm vỡ kính chắn xe, sau đó bắn vào người tịch thiếu gia. Tôi chỉ biết anh ấy trung đạn vào ngực.”
“Ngực trái hay ngực phải?”
“Ngực trái“Trì Dương nghẹ giọng.
Hỏa Hỏa đau đớn ôm chặt cơ thể mình. Dường như cô sắp khuỵu xuống.
Hỏa Hỏa quay người đi vào dòng người đang đi lại. Trì Dương nhìn cô, gọi cô những không biết phải an ủi cô ấy như thế nào.
Lúc này thông tin về Tịch Phong Hàn ngoài phía bệnh viện ra thì không ai biết được. Đến ngay cả anh cũng không dám gọi điện thoại tới bệnh viện dò hỏi.
Hỏa Hỏa mất phương hướng. Khi cô ngồi vào trong xe mới bắt đầu điềm tĩnh trở lại. Cô tin rằng anh ấy sẽ không chết.
Không thể chết được.
Tịch Phong Hàn, anh nhất định phải sống. Em không cho anh chết.
Lúc Hỏa Hỏa khởi động xe, nước mắt trào ra. Cô không lau mắt, chỉ nháy mặt liên tục để nhìn đường phía trước.
Cô không biết bệnh viện hoàng gia ở đâu, liền lấy điện thoại gọi người duy nhất có thể biết, đó là Lăng Hi.
“Alo, Hỏa Hỏa.” Phía bên kia đầu giây, Lăng Hi một thời gian không liên hệ với cô nên khá ngạc nhiên.
“Nói cho tôi, bệnh viện hoàng gia ở đâu!Mau nói cho tôi biết, tôi cầu xin cô.” Giọng của Hỏa Hỏa nghẹn ngào, giống như dùng hết sức lực để nói.
“Cô muốn đến đó ư. Được, được, được. Tôi lập tức chuyển địa chỉ cho cô.” Lăng Hi không hỏi nhiều, soạn ngay tin nhắn địa chỉ gửi đi. Hỏa Hỏa mở tin nhắn, kiểm tra kỹ rồi cài đặt định vị. Cô tăng tốc xe lao tới đó. Trong khi đó, lính đặc nhiệm và phía cảnh sát do Cố Lượng cử tới đang phối hợp mật thiết, tìm kiếm tất cả nghi phạm. Họ xác định được 22 người do Locke mang tới. Trừ hắn cùng 8 người chết tại khu bãi rác, vẫn còn 14 tên còn sông bên ngoài. Chúng là mối nguy hiểm lớn.
Cố Lượng đồng thời tìm hiểu thông tin thu thập từ phía Locke để tìm ra đường thoái lui của chúng, cũng như điểm tập trung của chúng. Tất cả được tiến hành một cách nhanh chóng.
Tại bệnh viện Chiến Tây Dương cùng đội ngũ bác sỹ đang tiến hành cấp cứu, giành giật sự sống của Tịch Phong Hàn từ bàn tay tử thần. Khi một viên đạn còn dính máu được gắp ra, mọi người mới thở phào một tiếng.
Suýt chút nữa, chỉ một tí nữa là viên đạn đã lấy đi mạng sống của người đàn ông.
Ông trời cũng cứu giúp, muốn anh ta tiếp tục sống.
Chiến Tây Dương thở một tiếng ra, nhìn người đàn ông đang hôn mê mất ý thức, anh không dám thở quá mạnh.
Những người tham gia cấp cứu, ai cũng đẫm mồ hôi. Tất cả nhìn nhau, đây là ca phẫu thuật quan trọng nhất mà họ từng tham gia.
Bệnh viện hoàng gia rực rỡ ánh đèn thế nhưng lại yên tĩnh vô cùng. Lính đặc nhiệm bảo vệ nghiêm ngặt ở đây, không ai được tiếp cần. Trong thời điểm này, trừ những thành viên quan trọng của đất nước mới được vào thăm, bất kỳ ai có thân phận không rõ ràng đều không được tiếp cận. Một chiếc xe việt dã màu đen không đến gần, chỉ đứng đằng xa trong bóng tối, nhìn ánh đèn bệnh viện. Trái tim người ngồi trong xe đang tan nát, nước mắt làm mờ khuôn mặt cô. Cô gục mặt trên vô lăng, nhìn về phía bệnh viện.