Xem ra vui chơi còn mệt hơn làm việc, Ngô Linh ngồi bên cạnh cô, đột nhiên nói muốn đổi chỗ, rất nhanh, hình bóng của Vương Duyệt đến ngồi cạnh, Sở Nhan có chút lúng túng, bèn hiểu ngay ý đồ của Ngô Linh.
Vương Duyệt có chút ngại ngùng, anh miễn cưỡng giải thích, “Bạn của cô nói muốn đổi chỗ với tôi...”
Sở Nhan mím môi cười, không nói gì, cô nhìn ra cửa sổ bên ngoài một bầu trời đen tối, có vài tia sáng lấp lóe, khiến mọi người trong khoang dần chìm vào giấc ngủ, cô đắp kĩ tấm chăn trên người, cũng tính dựa vào cửa sổ ngủ một giấc.
Vương Duyệt cầm một quyển sách ngồi bên cạnh đọc, không có làm phiền cô, Sở Nhan thật sự chìm vào giấc ngủ.
Trong nước, Chiến Tây Dương lợi dụng mối quan hệ của mình, điều tra thời gian về chuyến bay riêng tư của Sở Nhan, tầm khoảng ba giờ chiều, tuy trong tin nhắn của Sở Nhan, không có yêu cầu anh phải đến đón.
Nhưng mà, Chiến Tây Dương muốn cho cô một bất ngờ, bỗng nhiên, anh muốn làm như thế.
Chiến Tây Dương canh chuẩn thời gian, liền đến một tiệm cà phê gần sân bay chờ đợi, anh ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, mặc một chiếc áo khoác kaki, khiến anh trông có vẻ vừa phong cách vừa trẻ trung, hoàn toàn không biết được anh làm nghề nghiệp bác sĩ, và làm cho mấy cô trẻ tuổi bên cạnh bàn tán, có phải anh ta là một ngôi sao nào đó không.
Chiến Tây Dương nghe được, anh không giải thích, cho đến khi mấy cô gái đó lấy điện thoại chuẩn bị chụp hình anh, anh ngước đầu nhìn qua đó, nhếch môi cười, “Các cô nhầm lẫn rồi, tôi không phải là ngôi sao nào cả, cho nên, đừng có chụp tôi.”
Mấy cô gái trẻ này lập tức bị nụ cười của anh làm mê người đi, giọng nói quyến rũ thu hút, càng khiến họ vui mừng.
“Anh đẹp trai ơi, có thể xin số điện thoại của anh được không?” Tuy anh không phải là ngôi sao, nhưng mà, họ cam tâm làm fan cuồng của anh.
Chiến Tây Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp đến hai giờ năm mươi phút rồi, anh cười lắc đầu, “Xin lỗi, điện thoại cá nhân, không tiện cho.”
Dứt lời, anh đứng lên rời khỏi, mấy cô gái trẻ sau lưng thất vọng nhìn theo anh, còn chìm đắm trong khuôn mặt điển trai và hình dáng khỏe khoắn ấy.
Chiến Tây Dương nhanh chóng bước đến cửa ra vào của sân bay, anh đứng trong biển người, đợi đoàn người của Sở Nhan đi ra.
Trên máy bay đánh một giấc ngủ ngon, nhưng tinh thần của Sở Nhan vẫn không được tốt, với lại chân cô ấy còn đang băng bó, tuy không ảnh hưởng việc đi lại, nhưng xách đồ nặng thì không được đâu, Vương Duyệt ở bên cạnh cô giúp đỡ suốt, anh đẩy xe hành lý, trên đó là đồ của anh với Sở Nhan, hai người trạc tuổi nhau, đứng cạnh nhau, cho người ta cảm giác như một cặp vợ chồng quyền quý.
Sở Nhan tất nhiên đi theo hành lý của cô, cho nên, bước đi bên cạnh Vương Duyệt, Vương Duyệt đôi khi nói vài ba câu với cô, thật giống như một cặp tình nhân khiến người khác ngưỡng mộ.
Trong biển người chờ đón máy bay, khi Sở Nhan vừa xuất hiện, Chiến Tây Dương liền nhìn thấy cô, nhưng, anh cũng nhìn thấy người đi bên cạnh cô, người đàn ông toàn thân tỏa ra hơi thở của sự thành công, họ đang giao lưu gì đó, vừa nói vừa cười mà đi ra.
Ánh mắt mà Vương Duyệt nhìn cô, bộc lộ sự yêu thích, không hề che giấu.
Chiến Tây Dương đứng trong biển người chờ đón, khuôn mặt điển trai bỗng chốc bao trùm lấy nỗi cay đắng, thì ra, đi chơi trượt tuyết với cô ấy không chỉ có bạn bè, còn có người đàn ông bên cạnh, xem ra, lần đi trượt tuyết này tâm trạng cô không tệ lắm.
Và hiển nhiên, cô cũng không cần anh đưa đón, thì ra, đó là lý do mà cô khéo léo từ chối trong tin nhắn.
Bởi vì cô đã có người đưa đón.
Vương Duyệt có xe chuyên đưa đón, một chiếc xe cực kì xa hoa, vừa lúc Sở Nhan không có gọi tài xế nhà, cho nên, đã quá giang xe anh ta về nhà.
Khi Sở Nhan ngồi vào xe, thân hình sau chiếc cột không xa kia, Chiến Tây Dương dõi theo chiếc xe màu đen rời khỏi, anh cắn nhẹ môi, dưới mắt ánh lên nỗi thất vọng.
Anh trở về xe của mình, nhưng ngồi bất động, trong đầu toàn là hình ảnh đi cùng nhau của Sở Nhan và Vương Duyệt, giống người đàn ông đó, có thể là dạng người mà Sở Nhan thích chăng!
Chín chắn, trưởng thành, trông như một người thành đạt.
Cũng đúng thôi, chỉ có người đàn ông như thế mới xứng với cô.
Chiến Tây Dương cười tự giễu, lắc lắc đầu, khởi động xe rời khỏi sân bay.
Sở Nhan về đến nhà họ Sở, Vương Duyệt mang hành lý vào phòng khách giúp cô, và khiến Lý Nhân chú ý, bà nhìn người đàn ông khí chất cao to, lập tức chào hỏi anh, chuẩn bị mời anh ở lại dùng cơm hãy về.
Đương nhiên Vương Duyệt muốn ở lại, nhưng, anh biết đột nhiên như thế sẽ mất lịch sự, đợi lần sau, anh phải mang quà theo mới được.
Anh cười từ chối, nhìn Sở Nhan không nỡ đi về.
Lý Nhân liền nhìn thấy, vô cùng vui mừng, “Tiểu Nhan, không ngờ con quen người bạn trai đẹp trai như thế, không tệ, mắt nhìn người chưa kém lắm.”
Sở Nhan cười nói, “Mẹ, mẹ nói bậy gì thế! Anh ta chỉ là người bạn du lịch cùng con, chân của con bị trật, anh ta chỉ giúp con mang hành lý thôi.”
“Ôi! Chân bị sao vậy? Để mẹ xem.” Lý Nhân quan tâm con gái.
Lúc này Sở Nhan mới cảm giác được chân bị sưng và đau, cô cởi đôi vớ, quả nhiên vừa sưng vừa đỏ, lạnh sưng đi.
“Cũng sưng đỏ đến như vậy rồi, nên đến bệnh viện khám xem.” Lý Nhân đề nghị.
Sở Nhan suy nghĩ, ngày mai phải đi làm, cô phải nhanh chóng chữa khỏi chân, cô gật đầu đáp, “Được! Mẹ, cho chú Lý chuẩn bị xe, con đi một phen bệnh viện.”
“Đi bệnh viện nào?”
“Đi khoa xương cốt của bệnh viện hoàng gia xem thử!” Sở Nhan nhớ đến bệnh viện này, tự nhiên nhớ đến Chiến Tây Dương, nhưng, cô cũng không có ý định đi tìm anh, anh ta đã có bạn gái rồi, cô sẽ không đi làm phiền anh nữa.
“Được, mẹ đi với con.” Lý Nhân dứt lời, gọi tài xế, đưa Sở Nhan lên xe, đi thẳng đến bệnh viện hoàng gia.
Trên đường đi, Lý Nhân lại dò hỏi việc giữa Sở Nhan và Vương Duyệt, Sở Nhan nhắc đến sự việc trượt tuyết bị trật chân, là Vương Duyệt cõng cô đi trạm y tế, Lý Nhân vừa nghe, liền cảm thấy người đàn ông này không tồi, và còn, bà cảm thấy anh ta có vẻ thích con gái của mình.
Cổ vũ con gái thử can đảm đáp lại tình cảm của anh ta, điều này khiến Sở Nhan thật cạn lời.
Đến bệnh viện, Lý Nhân dìu Sở Nhan đến khoa xương cốt, một y tá đem tài liệu đến đây quen biết cô, nhìn thấy cô, liền chào hỏi.
Và cô y tá này lại đem tài liệu đến khoa tìm mạch, vô tình gặp Chiến Tây Dương vừa đi tuần phòng về, cô lập tức ba tám, “Bác sĩ Chiến, anh có biết Sở tiểu thư bị thương ở chân không?”
Chiến Tây Dương liền giật mình, “Cô nói cái gì?”
“Lúc nãy tôi đến khoa xương cốt, nhìn thấy Sở tiểu thư ngồi đó soi xương, có thể chân bị thương rồi.”
Ánh mắt Chiến Tây Dương hiện lên vẻ lo lắng, vội vã đi đến phòng làm việc của mình, đặt hồ sơ bệnh án xuống bước nhanh đến thang máy, chuẩn bị đến khoa xương cốt thăm Sở Nhan.