Cô đang tìm Hạ Lăng Sơ, cô nghĩ lúc này chắc anh đã rời đi rồi.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Andrew cảm thấy tò mò hỏi.
"Không có gì, em chỉ ngắm phong cảnh thôi mà." Cung Vũ Ninh nói dối.
"Có phải bạn em sẽ rời thuyền vào ngày hôm nay không?"
"Ừ!" Cung Vũ Ninh cũng không phản bác, trả lời một câu.
"Em luyến tiếc không muốn anh ta đi sao?" Andrew nhìn thấu được tâm tư của cô.
Cung Vũ Ninh giả vờ thoải mái đáp lại: “Làm sao có thể như vậy được? Em mới không thèm luyến tiếc anh ta đâu."
Thật ra Andrew thích Cung Vũ Ninh, nhưng cũng không muốn theo đuổi cô để cô làm bạn gái của mình, anh chỉ xem cô như người bạn, thích cô nuông chiều và quan tâm cô như em gái mà thôi.
Tình cảm này rất trong sáng nên Andrew thường thích trêu đùa cô.
Ở trong nhóm hành khách cuối cùng rời khỏi thuyền vẫn còn có vài người vội vàng chạy tới, bởi vì sắp đến giờ nên bóng dáng Hạ Lăng Sơ đi ở trong dòng người lại đặc biệt bắt mắt, có mấy cô gái trẻ tuổi vừa vội vàng xuống thuyền lại vừa không nhịn được mà ngắm nhìn anh.
Hạ Lăng Sơ vội vàng rời thuyền, mà bên kia lại có hành khách đang đi lên thuyền, lúc này không biết có người nào sốt ruột lại chen lấn làm đám người trở nên hỗn loạn, có người đàn ông nhất thời không giữ được hành lý làm hành lý bị đẩy trượt đến dưới chân của Hạ Lăng Sơ.
Hạ Lăng Sơ cúi đầu nhìn thứ bên chân, đột nhiên anh nhìn thấy ở trong túi lăn ra một cái vòng hình tròn khiến sắc mặt anh lập tức thay đổi. Có lẽ người bên ngoài không biết đó là thứ gì nhưng anh lại biết rất rõ, đây là một loại ống thép nối vô cùng tân tiến và có rất nhiều cách lắp ráp nhưng trong đó có một cách rất nguy hiểm chính là lắp ráp súng ống.
Lúc này, một người đàn ông dáng vẻ cao lớn cúi người vội vàng nhặt cái ông kia lên, khi anh ta đưa tay ra thì Hạ Lăng Sơ nhìn thấy ở chỗ cổ tay của anh ta có một hình xăm của con chim lửa.
Đó cũng không phải là một hình xăm bình thường mà là biểu tượng của một tổ chức gangster. Hạ Lăng Sơ đã từng nhìn thấy nó. Đột nhiên nhìn thấy biểu tượng này trên người một thành viên lên thuyền khiến Hạ Lăng Sơ căng thẳng.
Điều này có nghĩa là những người trên thuyền sẽ gặp nguy hiểm mất. Khi Hạ Lăng Sơ quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông kia thuận lợi đi lên thuyền, bởi vì tưởng rằng thứ kia của anh ta là một trò chơi nên anh ta thuận lợi vượt qua cửa kiểm tra an toàn.
Trong đầu của Hạ Lăng Sơ hiện lên bóng dáng của Cung Vũ Ninh, trong nháy mắt mà thần kinh của anh đã căng thẳng đến cực hạn, nghĩ đến chuyện bắt cóc lần trước làm anh cảm giác người đàn ông này có lẽ nhằm vào Cung Vũ Ninh, cho dù không thể chứng minh được suy đoán này là sự thực nhưng nó đã đủ khiến Hạ Lăng Sơ lạnh hết sống lưng, anh đột nhiên xoay người quay lại lối vào và nói với bên nhân viên an ninh là mình để rơi đồ, người bảo vệ kia lập tức cho anh năm phút, nếu như năm phút mà anh không xuống thuyền thì không thể xuống thuyền được nữa.
Hạ Lăng Sơ bước nhanh lên thuyền, anh ngẩng đầu và nhìn thấy người đàn ông vừa rồi đã đi vào thang máy, ở trong một đám du khách thì anh ta có vẻ bình thường, nhưng trên thân anh ta lại lộ ra sát khí.
Hạ Lăng Sơ xiết chặt nắm đấm, trong đầu anh quyết định mình sẽ không xuống thuyền nữa.
Năm phút trôi qua nhưng Hạ Lăng Sơ không rời khỏi thuyền. Đương nhiên bởi vì anh không gia hạn cho gian phòng nên phòng của anh đã bị người khách khác thuê, cho nên bây giờ anh trở thành một người đi lậu trên du thuyền, ngay cả một chỗ ở cũng không có!
Trừ khi bây giờ anh có thể chung phòng với một người khác, đương nhiên Hạ Lăng Sơ căn bản không định làm như thế.
Bây giờ anh chỉ muốn biết rõ ràng một việc, có phải tên sát thủ kia định đối phó với Cung Vũ Ninh hay không, hoặc mục đích kẻ đó lên thuyền là gì, hắn muốn xuống tay với người nào.
Bất kể thế nào, anh nhất định phải ngăn cản mối nguy hiểm này cho dù mục tiêu của người đàn ông này lên thuyền là người khác.
Hạ Lăng Sơ gọi điện thoại cho vệ sĩ để bảo bọn họ chờ anh ở bến cảng tiếp theo, bởi vì anh sẽ tiếp tục ở lại trên du thuyền cho đến bến cảng tiếp theo.
Cung Vũ Ninh ngồi ở trên tầng cao nhất và nghe loa phát thanh thông báo du thuyền sắp rời khỏi bến cảng để tiếp tục hành trình tiếp theo.
Cung Vũ Ninh nhìn lên những hành khách trên bến cảng đang rời đi, cô nghĩ Hạ Lăng Sơ đang ở trong đó, có lẽ anh sẽ lập tức bay trở về gia tộc của mình.
Mà trước đó Cổ Hạo cũng không nghiêm túc nói cho cô biết Hạ Lăng Sơ rốt cuộc là ai, cho nên cô nghĩ có lẽ sau này bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Có vài người chỉ xoay người chính là cả đời.
Cung Vũ Ninh bắt đầu hối hận, không quan tâm thế nào thì anh cũng đã cứu mình, cô đáng lẽ nên hỏi anh cách thức liên lạc, sau đó có lẽ có thể báo đáp cho anh.
"Vũ Ninh, chúng ta cũng đi xuống thôi! Em yên tâm đi, anh sẽ đi cùng em trong chuyến hành trình tiếp theo mà! Em sẽ không phải buồn chán đâu." Andrew an ủi cô.
Cung Vũ Ninh mỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta làm bạn!"
"Chúng ta đi về nghỉ ngơi thôi!" Andrew nói với cô.
Cung Vũ Ninh ngồi hồi lâu rồi nên cũng phải trở về, hai người hẹn nhau buổi tối sẽ cùng ăn cơm rồi mới trở về phòng của mình.
Cung Vũ Ninh đi tới trên ghế sa lon rồi cầm con búp bê màu hồng kia và khẽ thở dài, nói với nó: “Nếu như Hạ Lăng Sơ vẫn ở trên thuyền thì tao có thể lại tha thứ cho những chuyện anh ấy đã làm trước đó, nhưng đáng tiếc anh ấy không còn ở đây nữa."
Con búp bê vẫn đáng yêu nhìn cô, Cung Vũ Ninh cười gượng, không hiểu sao mình lại đi nói chuyện với con búp bê?
Đúng lúc này, cửa phòng cô vang lên tiếng chuông cửa, Cung Vũ Ninh ngẩn người ra đoán có lẽ là Andrew lại tìm cô? Cô không có gọi phục vụ, cho nên cô chỉ nghĩ người đến là Andrew.
Cung Vũ Ninh đứng dậy đi ra cửa, cô vẫn cẩn thận nhìn qua mắt mèo, lúc này vừa nhìn thì cô có cảm giác giống như mình gặp quỷ vậy.
Ngoài cửa không ngờ là khuôn mặt của Hạ Lăng Sơ?
Cung Vũ Ninh lập tức khiếp sợ đến mức dựa lưng vào cánh cửa và thở hổn hển. Sao có thể như vậy được? Sao anh ấy lại không rời khỏi thuyền? Sao anh ấy vẫn còn có mặt ở đây?
Lúc này chuông cửa lại vang lên, người đàn ông bên ngoài dường như có hơi sốt ruột.
Cung Vũ Ninh hít một hơi thật sâu rồi lập tức lẩm bẩm nói: “Lời mình vừa nói thì không tính." Cô cảm thấy vui mừng vì may mắn là anh không có nghe thấy.
Cô lại nhìn qua mắt mèo để xác định lần nữa người đàn ông bên ngoài chính là Hạ Lăng Sơ, cô mở cửa và thò đầu ra ngoài: “Có chuyện gì sao?"
Hạ Lăng Sơ nhìn cô và bất đắc dĩ nói: “Anh lỡ mất giờ rời thuyền, cho nên mấy ngày tiếp theo anh có thể ở chung phòng với em được không?"
"Cái gì?" Cung Vũ Ninh mở to mắt. Người đàn ông này đùa kiểu gì vậy, anh ta muốn ở trong phòng của cô sao? Phải biết là phòng này của cô cũng chỉ có một cái giường thôi đấy!
Cung Vũ Ninh trực tiếp từ chối nói: “Không được!"
Hạ Lăng Sơ nghĩ đến sát thủ đã ẩn nấp ở trong đám người trên thuyền nên có phần bá đạo đẩy cánh cửa phòng của cô ra: “Không được cũng phải được."