Diệp Tiểu Thi rất muốn cười nhưng đành nhìn lại.
“Buổi chiều anh đi tháo băng.” Lam Ca mở miệng nói.
“Không phải nói băng một tuần sao? Mới có ba ngày mà!” Diệp Tiểu Thi lo lắng nói.
“Anh không thích cảm giác bị băng bó, rất ghét.” Hiện tại Lam Ca muốn khôi phục lại sức hút nam tính khi xưa, hắn chưa từng gấp gáp muốn thể hiện sức hút của mình trước mặt một người phụ nữ như vậy.
“Không được, anh như vậy thật quá tùy hứng, nhỡ vết thương không hồi phục tốt, anh lại phải chịu thêm một tuần nữa đó.” Diệp Tiểu Thi ra lệnh.
Lam Ca khẽ nheo mắt, người phụ nữ này dám ra lệnh cho hắn, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn ra lệnh cho người khác, không ngờ hắn lại bị người khác ra lệnh, thậm chí hắn còn cảm thấy hạnh phúc mới chết chứ.
“Vậy được rồi! Anh nghe em, mấy ngày nữa mới đi tháo băng.” Lam Ca không dám làm trái ý cô.
Khuôn mặt Diệp Tiểu Thi cũng bắt đầu đỏ lên, khi này cô dám ra lệnh cho hắn, còn hắn, hắn còn nghe theo nữa chứ. Cô vội cắm mặt xuống đĩa ăn cơm.
“Khoảng mười ngày nữa là đến hôn lễ của bạn anh. Đến lúc đó em có muốn đi cùng anh không?” Lam Ca mời cô.
“Được đó! Em muốn đi.” Diệp Tiểu Thi gật đầu.
“Vậy... anh muốn báo đáp ân tình của ông nội em, thời gian tới để anh chăm lo cho em nhé, em có đồng ý không?” Lam Ca thăm dò hỏi, bởi vì trước đây Diệp Tiểu Thi nhất quyết không chịu.
Lúc này trái tim Diệp Tiểu Thi đã có biến chuyển, cô nghĩ, nếu đây là ước nguyện trước khi mất của ông, vậy sao cô nỡ từ chối chứ!
“Được!” Diệp Tiểu Thi liền dứt khoát đáp lại.
Khóe miệng Lam Ca liền vui vẻ nhếch lên. Hắn không dám nói thêm gì nữa, chỉ cần được cô đồng ý là hắn mãn nguyện rồi. Hắn không khỏi vui sướng nói: “Anh rất thích thành phố này, thời gian tới, em có thể đưa anh đi tham quan đó đây được không?”
Diệp Tiểu Thi cũng có chút hiểu biết về các cảnh điểm du lịch nơi đây, nhưng cô cũng chưa từng đi qua, cô gật đầu: “Cũng được! Anh muốn bao giờ đi?”
“Đợi anh tháo băng thì chúng ta lái xe đi di lịch.” Lam Ca cười nói, hắn đang rất mong chờ được đi chơi đó đây cùng cô.
Diệp Tiểu Thi gật đầu không nói gì.
“Buổi trưa anh muốn ăn đồ Tây, anh đã xem thử rất nhiều video rồi, chúng ta làm thử nhé?”
Diệp Tiểu Thi không có ý kiến: “Nhưng em không biết làm mấy món kiểu như bít-tết.”
“Anh biết làm.” Lam Ca rất muốn làm thử, hắn cũng muốn chăm sóc cho cô.
“Được! Vậy chúng ta thử làm nhé!”
Trong tủ lạnh cái gì cũng có, đến thăn bò cũng có. Lam Ca và Diệp Tiểu Thi cũng nhau nấu bữa ăn Tây lần đầu tiên, nói chung cũng không tệ. Trong bếp không ngừng vang lên tiếng cười và tiến tán dương của Diệp Tiểu Thi. Hai người này ở bên nhau khá hợp.
Ở thôn Độ Giả, chuyến du lịch ba ngày của cả nhà đã kết thúc. Ảnh cưới đã chụp xong, nên mọi người chuẩn bị về nước chuẩn bị cho hôn lễ một tuần sau rồi.
Chuyến du lịch này rất mệt nhưng cũng tràn đầy niềm vui.
Lúc máy bay hạ cánh liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã đậu ở cửa sân bay. Một thân ảnh cao lớn đã đứng đó chờ vợ mình ở lối ra cho khách VIP. Dạ Lương Thành vừa chạy xe từ cách đó 100km đến sân bay, muốn nhìn thấy vợ và con gái yêu quý ngay lập tức.
Công chúa nhà họ Dạ - Dạ Nghiên Tịch đã tám tháng tuổi, nó vừa mũm mĩn lãi xinh đẹp đáng yêu. Cung Muội Muội không ngờ hắn sẽ đến đón cho nên lúc bế con gái ra khỏi cửa, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai mặc quân phục đứng ngay trước lối ra. Toàn thân hắn tỏa ra khí chất cấm dục của một quân nhân. Sự uy nghiêm của hắn khiến những người xung quanh không dám đứng gần, cho nên thân ảnh anh tuấn của hắn vô cùng chói mặt
Trái tim Cung Muội Muội khẽ chậm một nhịp, cảm giác giống như lúc mới yêu khiến khuôn mặt kiều diễn của cô hơi đỏ lên. Cô ôm con đi đến trước mặt hắn. Dạ Lương Thành đón lấy đứa bé, đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó đưa mắt nhìn đoàn người vừa ra, chào vợ chồng Cung Thánh Dương.
“Ba, mẹ, hai người vất vả rồi.”
Vợ chồng Cung Thánh Dương được gọi một tiếng bố mẹ liền vui như mở cờ. Bây giờ họ đã có hai đứa con trai ưu tú rồi, cảm giác này thật đáng tự hào!
“Đâu có, con đó, nhớ Muội Muội và con gái như vậy mới vất vả.” Hạ Hầu Lâm bật cười.
Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt nhìn nhau cười, thằng nhóc cũng chạy đến gọi: “Chú!”
Dạ Lương Thành đưa tay xoa đầu nó: “Lại cao hơn rồi.”
Lúc này, bé gái ngồi trong lòng nó bỗng kêu lên: “Dad... dy!”
Mọi người lập tức cười òa trong vui sướng. Không thể không kể đến công lao của Cung Muội Muội nha! Lúc ở nước ngoài, cô vẫn luôn dạy con bé gọi daddy, bây giờ cũng đã thấy được thành quả rồi. Trong ánh mắt của Dạ Lương Thành hiện lên sự kiêu ngạo tự hào của một người ba. Hắn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt con gái, thể hiện tình yêu của người ba.
“Được rồi! Muội Muội, con về với Lương Thành đi! Chắc người nhà họ cũng muốn gặp tiểu Nghiên Tịch lắm đó, đi đi!”
“Ba, mẹ, anh, chị dâu, con đi trước đây!” Cung Muội Muội ôm tay Dạ Lương Thành, vẫy tay với bọn họ rồi rời đi.
Nhìn bọn Cung Muội Muội rời đi. Cung Dạ Tiêu cũng ôm lấy con gái vào lòng, nắm lấy tay vợ mình. Thằng nhóc đứng sau giúp đẩy hành lý. Đoàn người đi về phía lái xe.
Cung Muội Muội ôm con gái ngồi vào xe việt dã của Dạ Lương Thành, xe vẫn chưa khởi động, Dạ Lương Thành đã ôm lấy gáy của cô. Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi lên môi cô, Cung Muội Muội cũng rất yêu hơi thở của người đàn ông này. Lúc hắn định lui người ra, cô bá đạo ôm lấy cổ hắn, hôn thêm thật sâu.
Đứa bé bị vứt lại trên ghế an toàn phía sau mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm ba mẹ đang ân ái mà quên đi sự tồn tại của nó. Nó phát ra tiếng kêu u u u kháng nghị lại.
Dạ Lương Thành nói với cô: “Chúng ta về nhà thôi! Ba mẹ nhớ cháu gái rồi.”
“Ừ! Em cũng nhớ anh rồi.” Cung Muội Muội bật cười.
Đôi mắt Dạ Lương Thành hiện lên tia vui vẻ, hắn cười tủm tỉm: “Vậy để anh về xem em nhớ anh bao nhiêu nhé.”
Cung Muội Muội cũng không hề ngượng ngùng, cô nhớ người đàn ông của mình, đây là chuyện bình thường, ai bảo người đàn ông của cô đẹp trai đến vậy, khiến cô động lòng nhiều đến vậy chứ?
Bên kia, bốn chiếc xe ô tô màu đen đi thành một hàng dài. Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt cùng con gái ngồi một xe, vợ chồng Cung Thánh Dương ngồi cùng xe với Cung Vũ Trạch. Đội xe hùng hồn đi về phía lâu đài của Cung Dạ Tiêu.
Thời gian tới chỉ cần chuyên tâm chờ đám cưới thôi.