Nhưng mà, dù sao đi nữa, cô cũng cảm thấy mình không làm sai gì cả, bởi vì bên cạnh anh có cô Lam tiểu thư kia, nếu cô có mặt ở đó, sẽ rất ngại ngùng.
Và cô không muốn đứng bên cạnh cô Lam tiểu thư, bị các cô gái khác bàn tán chỉ trỏ, đem ra so sánh.
Xe đua của Cung Vũ Trạch nhanh hơn xe buýt nhiều, nửa tiếng sau, anh đã tới nhà của Hạ An Ninh.
Anh ngước đầu nhìn lên nhà cô, phát hiện vẫn một màu đen xì, đột nhiên anh nhíu mày, điều này có nghĩa là cô vẫn chưa về nhà.
Trái tim của Cung Vũ Trạch bắt đầu suy diễn lung tung, trong cơn chờ đợi có chút sốt sắn.
Nhưng mà, hiện tại, anh ngoài việc đợi cô, cũng chẳng còn cách nào khác! Bởi vì điện thoại của Hạ An Ninh gọi không được.
Tại sao cô ấy lại khóa máy?
Không lẽ cô không muốn bắt máy, cho nên, cô khóa máy ư?
Cung Vũ Trạch chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng lại bùng lên cảm giác giận dữ, có một ý nghĩ anh đối tốt với cô như vậy, mà không được đền đáp, còn bị cô chọc điên lên nữa chứ.
Anh Cung Vũ Trạch không phải là nhà từ thiện trời sanh, anh đối tốt với cô, hoàn toàn vì cô tội nghiệp, cũng bởi vì anh có một sở thích sủng yêu em gái, cho nên, anh chăm sóc cô như em gái của mình.
Với lại cô và anh đã cùng trải qua nhiều sự việc với nhau, khiến anh từng bước từng bước quan tâm cô, chăm sóc cô.
Nhưng giờ thì được đền đáp như thế nào?
Cô dám cả gan bỏ một mình anh ở lại buổi tiệc, cô tự rời khỏi, còn khóa máy, dường như không xem anh ra trò trống gì cả.
Cung Vũ Trạch tức đến nỗi nắm chặt cú đấm, xuống xe, tựa vào cửa xe, ánh mắt sắc lạnh giết người, như một con thú bị chọc giận, có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, sau một tiếng mấy đồng hồ bắt xe buýt, Hạ An Ninh thấy gần đến nhà rồi, trong lòng cô nghĩ, mẹ có nhà không?
Từ khi đêm kia bị Lưu trọc đầu đối xử như vậy, cô xem căn nhà đó, đều bị ám ảnh.
Hạ An Ninh rốt cuộc cũng xuống xe, trong lòng cô run rẩy, cô thật hi vọng giờ này mẹ có ở nhà biết bao!
Như vậy cô sẽ không sợ hãi nữa.
Nhưng mà, lúc này Hạ Thục Hoa thật sự không có ở nhà! Bà ta là một người yếu đuối, đối với kẻ mê cờ bạc, chỉ cần có cơ hội, đều có thể chơi vài ván, bà ta không bao giờ từ chối.
Cho nên, lúc này Hạ Thục Hoa đang chiến đấu cực liệt trên bàn mạc chược, bà nghĩ dù sao thì con gái cũng đang ở nhà của người đàn ông kia, và, người đàn ông cũng đối xử tốt với con gái, chắc chắn không cần bà lo lắng rồi.
Ai ngờ, Hạ An Ninh hiện giờ đang về nhà!
Hạ An Ninh từng bước đi về hướng của ngôi nhà, cô cúi đầu, đâu ngờ dưới lầu trước cửa nhà, đang đậu một chiếc xe đua màu đen, còn trên chiếc xe, một người đàn ông đang khoanh tay ngồi chờ?
Cung Vũ Trạch đứng như tượng tạc, khiến trai gái già trẻ đi đường, đều phải nhìn vào anh ta, bởi vì chiếc xe anh dựa quá bá đạo rồi.
Còn anh càng khiến người ta chú ý hơn nữa.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch nhìn chăm chú vào cua quẹo, đối với việc có đợi được Hạ An Ninh về nhà hay không, cũng băn khoăn lắm.
Và rồi, khi Hạ An Ninh khoanh tay, bước chân nhẹ tênh đi lên, trong lòng anh có tí thả lỏng, nhưng, dây thần kinh phẫn nộ lại căng lên lần nữa.
Cô ta dám về đây.
Hạ An Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề biết tới cách cô năm mươi mét, có một đôi mắt đang giận dữ nhìn cô.
Khi Hạ An Ninh đi qua bên cạnh Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Còn biết đường về sao?”
Tiếng nói lạnh lùng, đột nhiên vang lên, khiến Hạ An Ninh giật mình nhảy cẫng lên.
Sau vài giây, cô quay đầu với người đàn ông đó, sau đó, cô mở to mắt le lưỡi hết hồn.
Trời đất! Sao Cung Vũ Trạch lại ở đây vậy?
“Anh... sao anh lại ở đây? Anh không phải đang ở trong buổi tiệc sao?” Hạ An Ninh cực kì bất ngờ hỏi, thật không dám tin.
“Hạ An Ninh, rốt cuộc cô có ý gì? Cô bỏ tôi ở lại buổi tiệc, còn nhường tôi cho người đàn bà khác, trong mắt cô, có phải tôi là một món đồ không đáng tôn trọng không? Cô có thể tùy tiện vứt bỏ?” Giọng điệu của Cung Vũ Trạch cực kì không tốt, còn xen lẫn chút giận dữ.
Hạ An Ninh chớp mắt, bỗng dưng ngơ ngác, nhưng cô cảm nhận được cơn cuồng nộ của Cung Vũ Trạch.
“Xin lỗi... tôi tưởng Lam tiểu thư có thể làm bạn đi tiệc với anh.” Hạ An Ninh bị hù đến nỗi ăn nói lung tung.
“Hạ An Ninh, cô thật khiến tôi thất vọng, nếu như cô không muốn gặp tôi, được rồi! Từ bây giờ, chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Cung Vũ Trạch nhớ đến nỗi lo lắng khi nãy, anh ta thật sự nhẫn tâm tổn thương cô.
Quả nhiên, câu nói này của anh, khiến trái tim của Hạ An Ninh đập mạnh run rẩy, cô có một cảm giác tuyệt vọng mất đi tất cả, cô thở gấp, nhỏ tiếng xin lỗi, “Xin lỗi...”
“Xin lỗi có tác dụng sao? Hay là cô cảm thấy tôi đối xử tốt với cô quá, nên cô thờ ơ với tôi?”
“Tôi...”
“Nếu đã như vậy, tôi Cung Vũ Trạch cũng không phải là một người dễ dãi, chúng ta tạm biệt từ đây đi!” Cung Vũ Trạch dứt lời, mở cửa xe, ngồi vào, lái xe rời khỏi.
Hạ An Ninh nhìn chiếc xe rời đi của anh ta, chỉ là vài giây, đôi mắt cô bị nước mắt bao trùm lấy, nhòe đi khiến cô nhìn không rõ đèn xe đã đi xa của anh.
Hai hàng nước mắt tự dựng rơi xuống mặt, cô bịt miệng lại, không dám khóc lớn tiếng.
Cô có một cảm giác đau thương như mất đi cả thế giới.
Anh không bao giờ gặp cô nữa?
Bên cạnh có hàng xóm đi ngang qua, Hạ An Ninh nhanh chóng quay mặt đi, sải bước về phía cầu thang lên nhà cô, nhanh chóng lên lầu.
Sau khi xe của Cung Vũ Trạch xông ra đường lộ, liền vội vàng giảm tốc, anh lập tức nghĩ ngay đến một việc.
Nhà cô không có mở đèn, điều đó có nghĩa là bà mẹ vô trách nhiệm của cô không có ở nhà, mà tối qua mới xảy ra vụ việc kia.
Sao anh có thể để cô ở nhà một mình được?
Đáng chết, ít ra anh phải xác nhận cô đã an toàn mới được rời đi, xe của Cung Vũ Trạch đảo một vòng quay đầu, sau đó chạy về hướng ngược lại.
Nhưng, anh không có ghé lại gần, ngước đầu lên nhìn đèn sáng, có thể là Hạ An Ninh đã về rồi.
Cung Vũ Trạch thở nhẹ một hơi, anh lái xe đến trước cửa nhà cô, anh quyết định thủ ở đây một lát, ít ra anh không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Lưu đầu trọc.
Hoặc là, anh đợi mẹ cô về mới tính tiếp.
Còn mẹ cô trông dáng ra sao, anh chưa gặp qua, nhưng mà, anh nghĩ, người đàn bà nhẫn tâm như vậy, nhất định anh sẽ nhận ra.
Trên lầu.
Hạ An Ninh ở trong nhà, vẫn không dám khóc lớn tiếng, cô không biết tại sao, lại khó chịu đến như vậy, cực kì khó chịu.
Trong đầu, toàn là những lời nói của Cung Vũ Trạch, mỗi một câu như nhát dao đâm vào trái tim cô, toàn bộ, đều đang nói cho cô biết.
Cô và người đàn ông này cả đời cũng không gặp nhau nữa.