Dạ Nghiên Tịch khẽ thở một hơi để giúp mình bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn kiên định một tín niệm, bất luận anh đi tới đâu cô nhất định phải tìm được anh.
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, trực giác của cô trước nay vẫn rất mạnh, cô gọi điện thoại của bệnh viện, lúc này cũng không quá muộn, cô tin rằng Trương Chí vẫn chưa ngủ.
Bảo hộ lý kết nối điện thoại tới phòng bệnh của Trương Chí, Dạ Nghiên Tịch liền nói luôn: "A Chí, là tôi."
"Chị dâu, chị dâu có việc gì không?" Giọng Trương Chí có chút ngạc nhiên.
"A Chí, cho hỏi số điện thoại tổng bộ của đội các cậu là bao nhiêu?"
"Chị dâu, chị tìm ai? Xảy ra chuyện gì rồi sao?" A Chí vẫn lấy việc bảo vệ đội ngũ làm đầu.
Dạ Nghiên Tịch cũng hiểu anh, vì sau khi họ gia nhập đội ngũ đó liền bị hạ lệnh không được tiết lộ bất cứ thông tin nào.
"A Chí, Dạ Minh vừa để lại cho tôi một tờ giấy sau đó bỏ đi, tôi muốn biết anh ấy đi đâu, ba tôi là thủ trưởng căn cứ, tôi muốn có số điện thoại thì sẽ có rất nhiều cách, nhưng tôi lo Dạ Minh xảy ra chuyện, vì thế cậu hãy nói cho tôi biết đi!" Dạ Nghiên Tịch lên tiếng nói, vì cô thực sự rất lo lắng, cũng không muốn để ba mẹ lo lắng cho họ.
A Chỉ đành phải phá lệ nói số điện thoại của đội ngũ, Dạ Nghiên Tịch viết xong liền cám ơn một câu, sau đó cầm điện thoại, gọi ngay vào số kia.
"Alo! Ai vậy?" Người đầu bên kia rất nhanh và cũng rất cảnh giác.
"Chào cậu, tôi là Dạ Nghiên Tịch, vợ chưa cưới của Phong Dạ Minh, tôi muốn hỏi, chiều nay đội các cậu có ai gọi điện cho anh ấy không, nói gì với anh ấy." Dạ Nghiên Tịch cũng rất thẳng thắn dứt khoát.
Đối phương sững sờ vài giây sau đó giọng nói liền mềm mỏng hơn: "Thì ra là chị dâu! A... đội trưởng anh ấy... việc này...."
"Đừng ấp a ấp úng nữa, mau nói đi." Dạ Nghiên Tịch rất có dáng dấp của chị dâu.
"Chị đợi một lát!" Nói xong đầu dây bên kia vang lên tiếng đặt điện thoại xuống, rõ ràng là người nghe điện thoại chạy đi tìm ai đó thương lượng.
Dạ Nghiên Tịch hít một hơi thật sâu, cầm chặt điện thoại kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trong lòng cô không hề bình tĩnh như vậy, vì bây giờ cô rất lo lắng cho anh, cô không cho phép anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cuối cùng đầu bên kia lại được nhấc lên: "Chị dâu, đội trưởng đang chấp hành một nhiệm vụ, chúng tôi không tiện nói ra, mong chị thông cảm."
Dạ Nghiên Tịch liền cắn môi: "Các cậu không nói phải không! Vậy tôi sẽ lập tức tới đội của các cậu, để các cậu đích thân nói cho tôi biết."
Người đầu bên kia giật mình: "Chị dâu, chị đừng qua đây, bên này không tiếp người ngoài."
"Các cậu có thể điều tra tên của tôi, Dạ Nghiên Tịch, ba tôi là Dạ Lương Thành, tôi nghĩ các cậu sẽ gặp được tôi." Dạ Nghiên Tịch uy hiếp, đám người này càng giấu cô, cô càng cảm thấy lo lắng, sốt ruột.
Đầu bên kia lại tụm lại thương lượng một hồi, cuối cùng một người nhấc điện thoại lên nghe: "Chị dâu, đội trưởng tới nước B, anh ấy không sao, chị yên tâm."
"Anh ấy tới đó làm gì?" Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng, anh ra nước ngoài rồi?
"Là để dẫn một đội viên của chúng tôi trở về."
"Đội viên của các cậu xảy ra chuyện gì sao?"
"Việc này nói ra dài dòng, chị dâu, chị cứ yên tâm ở nhà đợi đội trưởng đi!" Đội trưởng không muốn để cô đi theo.
Dạ Nghiên Tịch không phải là người ngoan ngoãn nghe lời như vậy, khắp mọi ngóc ngách trên thế giới này, không có nơi nào khiến cô sợ hãi cả.
"Vậy cứ từ từ nói, tôi có thời gian, nhưng có điều tốt nhất hãy nhanh lên."
Dạ Nghiên Tịch lấy điện thoại, ngồi xuống mở máy tính lên, cô bắt đầu tìm kiếm chuyến bay nhanh nhất tới nước B.
Trong điện thoại để loa ngoài, đầu bên kia liền báo cáo lại toàn bộ sự việc.
"Em gái của đội viên A Quyền trong một lần đi du lịch bị bắt cóc và giết hại dã man, A Quyền điều tra suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm ra được đám người bắt cóc em gái cậu ta, lần này cậu ta xin nghỉ phép một tháng chuẩn bị đi tính sổ với đám người đó, chúng tôi theo dõi số điện thoại của cậu ta, nhưng hôm qua đã mất đi tín hiệu, chúng tôi lo cậu ta đã xảy ra chuyện."
"Nhưng chúng tôi không có lịch nghỉ phép, không thể đi cứu cậu ta, đành phải nhờ đội trưởng đang nghỉ phép đi dẫn A Quyền về."
"Người A Quyền muốn tìm có thân thế ra sao?" Dạ Nghiên Tịch trầm giọng nói.
"A Quyền mất ba năm cuối cùng cũng tìm ra được đám khốn đó, là gã trùm của một khu phố ở nước B, có thân phận xã hội đen, thế lực lớn thế nào thì chúng tôi không biết."
Dạ Nghiên Tịch nghe xong trong lòng yên tâm hơn, lúc này cô đã đặt xong vé máy bay.
Cô nói với đầu bên kia: "Mọi người chắc có thể định vị được tín hiệu của Phong Dạ Minh chứ! Đợi khi tôi tới nước B sẽ liên hệ mọi người, mọi người hãy gửi tôi định vị của anh ấy."
"Chị dâu, chị muốn tới đó?"
"Ừ!" Dạ Nghiên Tịch đáp một câu.
"Chị dâu, chị đừng đi."
"Được rồi, cứ như vậy đi!" Dạ Nghiên Tịch nói xong liền ngắt điện thoại, lấy một chiếc túi nhỏ từ trong tủ ra, thu dọn vài bộ quần áo, mang theo giấy tờ và ra khỏi nhà.
Khi cô ra sân bay, trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn cảm thấy rất rẫu rĩ, việc thế này mà anh lại để cô ở lại, đợi tới khi cô tìm được anh chắc chắn sẽ mắng anh một trận.
Dạ Nghiên Tịch lên máy bay, đuổi theo Phong Dạ Minh.
Nước B, buổi sáng, Phong Dạ Minh xách túi ra khỏi sân bay, ánh mắt anh kiên định, bước chân thong dong đi về phía sảnh chính, lúc này, một đám nhóc đang chạy về phía anh, bốn năm đứa nhóc da đen mặc đồ rách rưới, một đứa trong số đó đang đuổi theo sau, đụng phải Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh cúi đầu, thấy đứa bé đó nằm trên mặt đất, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.
Phong Dạ Minh liền đặt túi và áo khoác trên tay xuống, ôm đứa bé lên kiểm tra, anh dùng tiếng Anh để hỏi: "Cậu bé, cậu sao rồi?"
Cậu bé run rẩy trong lòng anh giống như đang nguy hiểm tới tính mạng, Phong Dạ Minh thấy vậy liền ôm cậu bé vào lòng, chặn một nhân viên lại hỏi phương hướng của phòng y tế.
Người nhân viên kia thấy vậy liền ôm lấy cậu bé, giận dữ cảnh cáo: "Nói không được vào rồi mà sao bọn mày sao vẫn tới đây để lừa lọc, mau rời khỏi đây không sẽ báo cảnh sát bắt bọn mày.
Chỉ thấy cậu nhóc da đen kia lập tức trợn mắt trắng dã, nhanh chóng trốn khỏi tay nhân viên kia.
Phong Dạ Minh liền nhận ra vấn đề, quay đầu lại nhìn về phía túi đồ của mình thì đâu còn bóng dáng đâu nữa?
Tới cả áo khoác của anh cũng bị lấy mất, ánh mắt sắc bén của Phong Dạ Minh nhìn quanh tìm kiếm, ánh mắt ánh lên vẻ lo lắng, vì điện thoại của anh nằm trong áo khoác. Đó là thứ cần thiết, trong điện thoại có thông tin định vị cuối cùng của A Quyền, còn có cả định vị của đội viên ở trong nước theo thời gian thực.
"Nhãi con." Phong Dạ Minh chửi thầm một câu, có điều đáng mừng là anh đã nhớ được vị trí định vị cuối cùng của A Quyền.
"Các anh có biết địa chỉ của đám nhóc đó không? Tôi mất đồ rồi."
"Xin lỗi anh, bọn chúng có thể trổn chui trốn lủi ở bất cứ nơi nào, chúng tôi cũng không có cách nào cả, bọn chúng là nhóm trộm cắp có tổ chức."
Phong Dạ Minh cũng chỉ có thể trách mình quá sơ ý, anh nghiến răng nắm chặt tay đi ra ngoài sân bay, cũng may ví tiền của anh vẫn ở trong túi quần.
Một đám trẻ con đã lục lọi đồ của anh ở một đống hoang tàn gần sân bay, ngoài quần áo ra còn có một chiếc điện thoại đen sì, không có thứ gì đáng tiền cả.
Một đứa nhóc lớn tuổi một chút tức giận cầm điện thoại ném xuống đất, những đứa nhóc khác cũng thấy thú vị liền nhặt gạch lên đập chiếc điện thoại vỡ tan tành.
Bọn chúng hoàn toàn không biết chiếc điện thoại đen sì kia có giá trị như thế nào.
Con chip của điện thoại đã bị phá hoại, hệ thống định vị trong nước lập tức biến mất trong máy tính của đội viên, điều này cũng khiến họ rất kinh ngạc, tín hiệu của đội trưởng sao cũng biến mất rồi?
Phong Dạ Minh đương nhiên không ngờ được Dạ Nghiên Tịch sẽ đuổi theo, lúc này, trong lòng anh chỉ muốn tìm được A Quyền, vì thế cũng không liên hệ về đội, anh bắt xe đi thẳng tới con phố nơi A Quyền biến mất.
Vừa nghe nói anh muốn đi tới con phố đó, tài xế taxi cũng không khỏi giật mình, dọc đường cứ khuyên anh đừng đi tới đó, vì nơi đó là địa bàn của tên trùm nơi này, khu vực hỗn loạn tới chính phủ cũng không dám quản lý, nơi đó thường xuyên chết người hay xảy ra các vụ nổ súng.
Phong Dạ Minh cám ơn sự nhắc nhở của tài xế, có điều anh không thể không đi, anh có dự cảm, A Quyền nhất định đã xảy ra chuyện.