Sở Duyệt mím môi cười, Sở Duyệt dựa vào lòng anh, “Anh thật sự không cần giận dỗi! Ngoại trừ anh ra, không có người đàn ông nào đến gần em được.”
Ánh mặt Tịch Phong Hàn ôn hòa, bờ môi mỏng hôn lên trán cô, “Cho nên nói, Paton ảnh hưởng sâu đậm đến em, anh không biết sao ông ta biết được em ở bên cạnh anh! Nhưng hôm nay ông ta nhờ phó tổng thống của nước đó đến gặp anh, và đưa cho anh tấm hình cũ của em, dùng nó uy hiếp anh.”
Sắc mặt của Sở Duyệt lo lắng, “Ông ta uy hiếp anh cái gì?”
“Ông ta muốn một loại đá khoan của đất nước chúng ta, và, muốn anh cho phép ông ta buôn bán vũ khi trong nước.”
Sở Duyệt vừa nghe, liền sợ hãi, “Anh đừng có đồng ý với ông ta.”
“Anh sẽ ổn định ông ta trước, đợi sau khi điều tra rõ ràng, anh sẽ xử ông ta trước tiên.” Dưới mắt Tịch Phong Hàn có sát khí.
“Tiểu Duyệt, em có hiểu rõ con người ông ta không? Ông ta là con người như thế nào?”
“Ông ta là một con người cực kì cẩn thận, đồng thời, ông ta không tin tưởng ai cả, ông ta chỉ tin bản thân mình thôi.” Có vẻ Sở Duyệt hiểu rõ về Paton.
“Em cảm thấy ông ta sẽ nói việc của em cho kẻ khác biết không?”
Sở Duyệt cau mày suy nghĩ, cô lắc đầu, “Có lẽ không thể, em được xem là quân cờ trong tay ông ta, ông ta không thể đem thứ quan trọng này, chia sẻ cho người khác đâu, và, người bên cạnh ông ta, đều rất giảo hoạt, ông ta sợ mình bị bán đứng.”
Tịch Phong Hàn nghe Sở Duyệt phân tích, càng hiểu rõ hơn về Paton.
“Theo sự phân tích của em, chắc ông ta vẫn chưa nói việc của em cho kẻ khác biết, chỉ cần giải quyết ông ta là được rồi.”
“Đúng! Giải quyết ông ta là được rồi, anh cũng đừng lo xa quá.” Sở Duyệt không muốn việc của cô phiền tới anh.
Cô tựa nhẹ vào lòng anh nói, “Cho dù cả đời này em chỉ được làm người phụ nữ sau lưng anh, em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần ở bên cạnh anh, không cầu gì cả.”
Trái tim Tịch Phong Hàn cay đắng, anh ôm chặt cô, người con gái này, đáng để anh làm bất cứ thứ gì cho cô.
Paton ở khách sạn đợi suốt một ngày, vẫn chưa đợi được câu trả lời của Tịch Phong Hàn, điều này khiến ông ta có chút lo lắng và bất an.
Nó khiến ông muốn thực thi kế hoạch thứ hai, đó là gặp Lý Chính, đợi khi đạt được lợi ích từ tay Lý Chính, ông lập tức bay về nước, vì ở lại đất nước này, khiến ông cảm thấy tính mạng bị đe dọa.
Đặc biệt là Tịch Phong Hàn vị tổng thống này nhất định sẽ không buông tha ông.
Buổi tối Tịch Phong Hàn lại trở về phòng làm việc, Trì Dương báo cáo tin tức, liên quan đến những người mà Paton từng gặp, từng đi nơi nào, toàn bộ đều điều tra kĩ lưỡng.
Tịch Phong Hàn cực kì phẫn nộ, không ngờ có một nhân viên chính phủ từng gặp ông ta, về nội dung câu chuyện giữa hai người họ, Tịch Phong Hàn nói với Trì Dương, “Lập tức thông báo đến bộ đội đặc biệt, tôi muốn Dương Phi trình báo tất cả câu chuyện đã nói với Paton, một chữ cũng không được sót, bây giờ đi ngay.”
“Vâng, tôi lập tức truyền lệnh xuống dưới.” Trì Dương không dám chậm trễ giây nào, quay lưng bước đi.
Tịch Phong Hàn nhận được tin nhắn của Cố Lượng, sự hiểu biết về thân phận Paton của Cố Lượng, như Sở Duyệt nói không khác gì mấy, Paton là một người độc đoán, không có bạn bè, không có thân tín, cho nên, giống những tin tức quan trọng như vậy, ngoại trừ ông ta tự nắm bắt, tuyệt đối không có người thứ hai biết được.
Dương Phi sau nửa tiếng đồng hồ, đã bị chất vấn, Dương Phi vẫn chưa biết mình phạm tội gì, cho đến khi bị bắt, ông ta mới biết, Paton là phần tử phi pháp.
Mới đầu Dương Phi cũng chưa dám khai thật, sau một hồi cảnh cáo, anh đã khai báo toàn bộ sự việc.
Trì Dương ở hiện trường lắng nghe, khi anh nghe được, Dương Phi quả nhiên tiết lộ nội bộ cạnh tranh trong chính phủ cho Paton biết.
Anh lập tức gọi điện cho Tịch Phong Hàn, báo cáo cho anh.
“Tịch thiếu gia, không xong rồi, Dương Phi tiết lộ quá nhiều, có thể Paton đã biết chuyện giữa anh và nghị viên Lý.”
“Lập tức cho người theo dõi tung tích của Paton, và tin nhắn trong điện thoại ông ta, theo dõi, một khi phát hiện có tin nhắn qua lại với Lý Chính, báo cáo ngay, và kịp thời ngăn cản.”
“Vâng!” Trì Dương cảm thấy việc này càng lúc càng phức tạp, chắc chắn Paton cũng muốn giao dịch với Lý Chính.
Hiện giờ Lý Chính đang nóng lòng muốn ngồi lên chiếc ghế của tổng thống, luôn tìm sai sót của Tịch Phong Hàn, tính dùng lỗi sai ép Tịch Phong Hàn gật đầu, nếu cho anh ta biết được chuyện cũ của Sở Duyệt, vậy thì, Tịch Phong Hàn sẽ lâm vào cảnh chấp nhận bị đe dọa.
Trì Dương chỉ huy dặn dò xuống dưới, thân là trợ lý đứng đầu của Tịch Phong Hàn, quyền lợi của anh rất rộng rãi.
Tịch Phong Hàn về tới phủ tổng thống, anh tựa vào lan can, bóng dáng có vẻ mệt mỏi, trái tim của cô đau nhức nhói.
Cô đi qua đó, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo anh từ phía sau, áp khuôn mắt vào lưng anh, nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Tịch Phong Hàn liền run rẩy, anh quay người ôm cô vào lòng, trầm giọng nói, “Đồ ngốc, không được nói những lời như thế, em không phải phiền phức, em là người anh yêu.”
Sở Duyệt ngước mắt lên, đôi mắt hơi đỏ, cô biết thân phận của mình, luôn khiến anh khổ sở, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, cô tự chê trách quá khứ của mình, nếu thân phận của cô không phải như vậy, chỉ đơn thuần là nhị tiểu thư của nhà họ Sở, vậy thì anh không cần phải lo lắng nhiều rồi.
“Sự việc tiến triển như thế nào rồi? Anh đối phó với Paton ra sao?”
“Một khi điều tra rõ toàn bộ sự việc, anh sẽ cho ông ta biến mất khỏi thế gian này.” Tịch Phong Hàn cắn răng nói.
Sở Duyệt thở nhẹ, nhắm mắt lại, ôm chặt anh, cô thật tự trách bản thân, khó chịu, cô không nỡ, anh vì cô, vấy nhiễm quá nhiều máu tanh.
Tịch Phong Hàn vỗ nhẹ lưng cô, “Em đừng lo lắng, mau đi nghỉ ngơi đi! Anh còn phải đợi một cuốc điện thoại.”
“Em ngủ không được, em đợi cùng anh.” Sở Duyệt không muốn rời khỏi anh.
Tịch Phong Hàn hôn nhẹ lên mái tóc của cô, đau lòng thay cô.
Điện thoại reo lên trong vòng mười phút, là của Trì Dương, quả nhiên anh ta đem lại một tin xấu, lúc nãy Paton đã gọi điện cho Lý Chính, nhưng bị họ chặn lại.
Điều này có nghĩa là, Paton quả nhiên muốn tìm người khác trao đổi!
“Tiếp tục canh chừng hành động và điện thoại của ông ta, kịp thời báo cáo cho ta biết.” Tịch Phong Hàn dặn dò.
“Vâng!” Trì Dương đáp ở đầu dây bên kia.
Tịch Phong Hàn cúp máy, nếu đã mò mẫm kĩ ý đồ của Paton, cho thấy rõ Paton đang gấp gáp muốn làm bậy, nếu ông ta nắm chắt sẽ uy hiếp được anh, tại sao phải lựa chọn một phương án khác?
Điều này nói rõ, thông tin này, chỉ nằm trong tay ông ta.