Hạ An Ninh có chút đỏ mặt: “Không phải đâu!”
Nhưng Ngô Điềm vừa nhìn đã biết là phải, bởi nam nhân đó tốt với cô ấy như vậy, còn vì cô ấy mà hạ mình đi phát tờ rơi.
Hạ An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch cách đó không xa đang được một đám cô gái trẻ vây quanh quan sát ngắm nghía anh như minh tinh, có người còn cầm điện thoại chụp ảnh, Hạ An Ninh buồn cười nhưng không dám cười, cảm giác để Cung Vũ Trạch chịu sự bao vây này là do lỗi của cô.
Một lúc sau, bóng dáng Cung Vũ Trạch từ đám người kia bước ra đi về phía bọn họ.
Ngô Điềm lập tức đẩy Hạ An Ninh một cái: “Cậu còn không mau qua đó đi, mình đi mua nước.”
“Không cần đâu, bọn mình đi bây giờ.” Hạ An Ninh quay đầu lại nói.
“Lại còn bảo không phải bạn trai, cậu lừa mình.” Ngô Điềm bật cười nhưng chợt phát hiện bản than còn không có dung khí nhìn Cung Vũ Trạch.
Bởi nam nhân này đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn trực diện! Hạ An Ninh lúc này không biết nói gì, Ngô Điềm vội xích lại gần cô nói: “An Ninh, cậu thật có phúc.”
Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười, bây giờ cô thật sự không thể phản bác được nữa. Đúng lúc đó thì Cung Vũ Trạch đã đi tới gần họ, cô nói với Hạ An Ninh: “Chúng ta đi thôi!”
Hạ An Ninh chào Ngô Điềm: “Điềm Điềm, tạm biệt cậu.”
“Tạm biệt nhé.” Ngô Điềm vẫy tay chào hai người họ, cô cũng phải đi về.
Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch đang bước đi bỗng nhiên đằng sau có ba cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng dạn dĩ đuổi theo: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai ơi, xin chờ một chút.”
Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch quay đầu lại thì nhìn thấy ba cô gái trẻ đang thở hổn hển đi tới trước mặt Cung Vũ Trạch, một cô gái xinh đẹp nhất trong bọn họ đưa cho Cung Vũ Trạch một mẩu giấy: “Anh đẹp trai à, đây là số điện thoại của em, anh có thời gian thì mình đi uống cà phê nhé!”
Cô gái này nhìn Hạ An Ninh tưởng cô là đồng nghiệp của Cung Vũ Trạch nên đoán rằng anh vẫn độc thân.
Cung Vũ Trạch đoán được suy nghĩ của cô gái này, cánh tay anh đột nhiên vòng qua sau người Hạ An Ninh rồi ôm eo cô: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Lúc này, cả ba cô gái đực mặt ra, cùng ngây ra nhìn Hạ An Ninh, cô chớp chớp mắt, không dám tin lời anh vừa nói.
Bạn gái?
Đang nói cô sao?
Hạ An Ninh lập tức cảm nhận được ba đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ đang nhìn cô chằm chằm, cô lập tức sợ hãi, ba cô gái này dường như đang soi cô từ đầu đến chân, họ muốn xem xem rốt cuộc cô có phúc đến đâu lại được nam nhân đẹp trai như này yêu.
Cung Vũ Trạch lập tức ôm Hạ An Ninh bước đi, không thèm quan tâm tới ba cô gái này.
Khi ba cô gái thấy Cung Vũ Trạch không chỉ đẹp trai mà còn lái xe thể thao giá trị hàng chục triệu thì đồng loạt ngớ người.
Nam nhân phát tờ rơi lại lái xe thể thao? Cú sốch này lớn quá!
Cung Vũ Trạch đưa Hạ An Ninh rời đi, anh đặt bàn ở một nhà hàng rồi đưa cô tới dùng bữa tối.
Ngồi trên xe, Hạ An Ninh nghịch ngón tay, đầu óc cô vẫn vang lên câu nói ban nãy của Cung Vũ Trạch.
“Nếu sau này anh muốn từ chối cô gái khác thì tôi tình nguyện làm bia đỡ đạn!” Hạ An Ninh bật cười, chế giễu bản thân.
Cung Vũ Trạch liếc cô một cái: “Cô nghĩ là tôi lấy cô làm bia đỡ đạn à?”
Câu nói này của anh làm Hạ An Ninh giật thót: “Lẽ nào không phải sao?”
“Hạ An Ninh, phản ứng của cô có phải là hơi trì độn không vậy!
Hạ An Ninh chớp chớp mắt, cô phản ứng trì độn như nào?
Cung Vũ Trạch nheo mắt nhìn con đường phí trước, bờ môi hỏng khẽ hé nói: “Hạ An Ninh, cô có thể không cần giả vờ làm bạn gái của tôi, nếu cô thật sự muốn làm bạn gái của tôi thì tôi cũng không phản đối.”
Đầu Hạ An Ninh trong phút chốc như muốn vỡ tung, thật sự được làm bạn gái của anh ta sao?
Cung Vũ Trạch nhìn cô gái bên cạnh chẳng chút phản ứng gì, long mày anh khẽ nhíu lại: “Cô không muốn làm bạn gái tôi à?”
Vấn đề là không phải Hạ An Ninh phản ứng trì độn, mà là lúc này cô đang thấy giật mình, có thể nói là kinh ngạc đến mức đơ cả người.
“Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói!” Cung Vũ Trạch mím bờ môi mỏng, khẽ buông lời tự giễu bản than.
Hạ An Ninh trong chớp mắt bị doạ cho thất thần, cô chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì, chỉ nghe theo lời của trái tim, vội vã trả lời: “Không... tôi đồng ý!”
Cô nói xong mặt đỏ phừng phừng. Trời ạ! Đây là lần đầu tiên cô dạn dĩ bộc bạch với một người đàn ông như vậy!
Cung Vũ Trạch nhìn biểu cảm ngại ngùng của cô, tâm trạng anh mới khá lên: “Thật à? Em đồng ý làm bạn gái của tôi sao?”
Hạ An Ninh đỏ mặt gật gật đầu: “Em... Em đồng ý.”
Cung Vũ Trạch nghe xong, đáy mắt dấy lên sự vui mừng, đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ tình với một cô gái, lại được cô đồng ý, điều này quả là một sự khởi đầu tốt đẹp!
Xe của Cung Vũ Trạch dừng trước một nhà hàng, ở đó có bảo vệ tới lái xe anh đưa vào bãi đỗ xe, Hạ An Ninh bước xuống xe, khi tiến vào sảnh lớn, bàn tay Cung Vũ Trạch vô cùng tự nhiên dắt lấy cô.
Anh dắt cô đi về phía thang máy, tim Hạ An Ninh đập thình thịch, khuôn mặt của cô đỏ bừng tựa như một thiếu nữ vừa biết yêu.
Bước vào thang máy, ánh mắt Cung Vũ Trạch liếc sang khuôn mặt thanh tú đang đỏ ửng như hoa anh đào của cô, anh càng nhìn càng thấy có sự hấp dẫn khó tả.
Có người nói, yêu một người thì chẳng cần lý do!
Nếu nói ra được lý do thì đều là điều kiện, vậy thì đó chẳng phải là yêu.
Cung Vũ Trạch lúc này không nghĩ ra được một lý do nào, nhưng đáy lòng anh lại cảm thấy cảm giác đó vô cùng chân thật đủ đầy.
Đi tới phòng ăn, Cung Vũ Trạch muốn để cô thoải mái hơn một chút nên chọn chỗ cạnh cửa sổ.
“Lúc nãy cảm ơn anh đã giúp em phát tờ rơi.” Hạ An Ninh cất tiếng cảm kích.
Cung Vũ Trạch nhìn cô chăm chú, cười nhạt một tiếng: “Không có gì, trải nghiệm một việc trước giờ chưa từng làm cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Có điều tốc độ anh phát tờ rơi nhanh hơn bọn em nhiều.” Hạ An Ninh bật cười.
“Lý do là gì?” Cung Vũ Trạch nheo mắt khó lý giải hỏi cô.
Hạ An Ninh ôm miệng cười: “Lẽ nào anh không biết sao?”
“Anh không biết.” Cung Vũ Trạch lắc đầu.
“Nhất định là vì anh trông đẹp trai.” Hạ An Ninh công bố đáp án.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên nụ cười: “Thật à? Anh trông đẹp trai à?”
Hạ An Ninh gật gật đầu: “Đẹp trai, anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp.”
Lời này của cô thật quá, quá thật thà.
Cung Vũ Trạch chẳng có khái niệm gì về ngoại hình, anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn tất nhiên là quen rồi, mà khuôn mặt cùng thân hình này của anh là do gen trội từ bố mẹ.
“Em thích là được.” Cung Vũ Trạch chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần cô thích.
Hạ An Ninh bẽn lẽn gật đầu: “Vâng, em thích.”
Tự đáy lòng cô bổ sung thêm một câu, chỉ là cô sợ bản thân không xứng với anh, bởi anh quá ưu tú, ngoại hình quá hoàn hảo, cô đứng trước anh không tránh khỏi áp lực tâm lý.