Hạ An Ninh đi tới cạnh bà, hàng xóm hai bên chưa về liền lập tức đi tới, không ngớt lời ca ngợi "An Ninh, cháu thực sự là càng ngày càng đẹp đó, nghe nói cháu tìm được một bạn trai rất giàu có, thật là tốt phúc quá. "
Hạ An Ninh biết rõ, đây chính là đề tài câu chuyện mà mẹ cô vừa lấy ra để khoe khoang, mẹ cô là một người vô cùng thích khoe khoang, cô từ nhỏ đã biết, có những câu nên nói, thiếu cái gì, mới có thể đứng trước mặt mọi người khoe khoang.
Về điểm này, Hạ An Ninh không thể trách cứ mẹ được.
"Mẹ, chúng ta về nhà thôi! Con còn có chút việc." Hạ An Ninh nói với mẹ cô.
"Được! Về nhà thôi, mẹ cũng vừa mua xong chút rau rồi." Nói xong, Hạ Thục Hoa nắm tay cô đi vào trong hành lang.
Bà quay đầu lại nói với cô: "Buổi trưa nay có gọi Vũ Trạch qua đây ăn cơm không, mẹ đã mua rất nhiều đồ ăn ngon rồi!"
Tiếng lòng của Hạ An Ninh như kéo căng lên, cô dường như buột miệng nói ra: "Anh ấy rất bận!" Nói xong, lại cảm thấy bản thân mình đã nói quá nhanh, cô nói lại bằng giọng chầm chậm: "Anh ấy rất bận, từ sáng tới tối bận họp, có thể không có thời gian đến đây."
"Quả nhiên là một đứa trẻ ưu tú, còn trẻ như vậy mà đã có năng lực đến thế, công ty nhà nó có lớn hay không? Đã gặp qua bố mẹ nó chưa?" Hạ Thục Hoa tò mò hỏi thăm dò.
Hạ An Ninh đương nhiên không thể nói với mẹ cô, tòa cao ốc cao nhất và hùng vĩ nhất nằm giữa trung tâm thành phố kia chính là công ty của Cung Vũ Trạch.
Cô lắc đầu, cùng lúc cũng lên tiếng nhắc mẹ: "Mẹ, sau này mẹ đừng nói với người khác về quan hệ của con với anh ấy nữa được không?"
"Tại sao chứ? Lẽ nào con gái ta gả cho một người giàu có không phải là một chuyện đáng nở mày nở mặt sao?" Hạ Thục Hoa không đồng ý, bởi vì bà rất thích hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người khác!
Hạ An Ninh bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nói tóm lại, mẹ à, vẫn là không nên nói nữa mà! Nhỡ đâu có một ngày con và anh ấy chia tay thì sao?"
"Phủi phui cái mồm, sao con có thể nói ra những lời xui xẻo như vậy, làm sao con có thể chia tay cậu ta được chứ?" Trong đáy mắt của Hạ Thục Hoa cũng hiện lên một tia lo lắng.
Hạ An Ninh cúi xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn chợt hiện lên một vẻ đau khổ, việc đó rất nhanh sẽ trở thành sự thật.
"Được rồi, con nên tự tin lên một chút, người khác đều khen con xinh đẹp mà, trong mắt mẹ con không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu chuyện, lại còn thông minh học giỏi nữa, con đã rất tuyệt rồi con gái à, con xứng đáng với bất kì người đàn ông nào."
Hạ Thục Hoa dùng mọi lời lẽ khen ngợi cô.
Thế nhưng Hạ An Ninh sẽ không tin vào những lời khen đó của mẹ cô, bởi vì cô biết tự lượng sức mình, biết giá trị của bản thân như thế nào.
Hạ An Ninh ở nhà ngẩn ngơ đến chiều, trong đầu cô là một mảng trống rỗng, cũng không hề biết thời gian đã trôi qua nhanh như thế.
Đến khi chiếc thoại đặt bên cạnh cô vang lên, cô mới giật mình, nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.
Là Cung Vũ Trạch gọi điện tới.
Cô cầm điện thoại lên nghe máy: "Alô!"
"Còn mười lăm phút nữa là anh đến nhà em, em xuống đi! Tối nay anh đưa e đi ăn đồ ăn ngon một chút." Giọng nói của Cung Vũ Trạch ngập tràn sự cưng chiều.
Sắc mặt của Hạ An Ninh không có vẻ hạnh phúc, ngọt ngào mà ngược lại lộ ra vẻ hoảng loạn và bất an.
Càng vào nhưng lúc như thế này, cô càng phát hiện, anh đối tốt với cô, cưng chiều cô, thích cô: "Em..."
"Không cho phép em từ chối, xuống đi". Lúc này trong giọng nói của Cung Vũ Trạch có chút ra lệnh.
Hạ An Ninh nhắm mắt lại, nói xuống loa nghe: "Được! Em sẽ xuống."
"Làm sao vậy? Em có tâm sự gì phải không?" Cung Vũ Trạch nhạy bén nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô:"Không... Không có mà!" Hạ An Ninh nói dối.
"Vậy là tốt rồi, cho dù em có chuyện gì, em cứ nói với anh, những chuyện tôi có thể giúp được, anh nhất định sẽ giúp em." Cung Vũ Trạch nói với cô.
Hạ An Ninh trả lời bằng giọng nói ngập ngừng: "Không có!"
Cô có chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác, cô luôn cự tuyệt không muốn nói cho hắn biết.
Hạ An Ninh mặc một chiếc váy đơn giản đi xuống lầu, đeo chiếc túi sau lưng đứng đợi xe của hắn tới, mái tóc dài được cô buông xuống sau gáy, từng cơn gió buổi tối ngẫu nhiên thổi qua vén sợi kia tóc lên, làm lộ ra đường nét ngũ quan sắc sảo đẹp mắt của cô.
Lúc này, có hàng xóm từ bên cạnh cô đi tới, lên tiếng chào hỏi cô.
Bọn họ vừa mới đi qua liền thấp giọng bàn tán: “Nhìn con gái của Hạ Thục Hoa xinh đẹp như vậy, tại sao lớn lên một chút cũng không giống Hạ Thục Hoa?"
"Đúng vậy! Tôi cũng thấy khó hiểu, bà ta làm sao có thể sinh ra một đứa con cái xinh đẹp như vậy nhỉ? Không hợp lí chút nào nha?”
Hạ An Ninh nghe được những lời nói thì thầm đó, trong lòng cũng không lấy làm khó chịu, cô không giống mẹ cô sao?
Có lẽ bản thân cô cũng không có cảm giác gì!
Lúc này, cách đó không xa, ánh đèn pha của chiếc xe với vẻ ngoài mạnh mẽ nổi bật hẳn lên so với những chiếc xe khác đi tới, chiếc xế hộp như hình ảnh báo đen đang uy vũ phóng lên dừng trước mặt cô, cửa kính xe mở ra, người đàn ông ngồi trong xe hiện ra với vẻ tao nhã quyến rũ mê người.
Tỏa ra khí chất cao quý.
"Lên xe đi." Cung Vũ Trạch ngước mắt lên, khóe miệng có ý cười nhẹ.
Hạ An Ninh ngẩn người mất vài giây, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh lái xe, cô lúc này không giống như vẻ vui mừng ngọt ngào trước đó mà là tâm tư nặng trĩu.
Do bị che khuất bởi bóng đêm, Cung Vũ Trạch không phát hiện những tâm tư này của cô, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Hạ An Ninh đang ở cúi đầu thắt dây an toàn, nhưng tìm không được móc cài, Cung Vũ Trạch vươn bàn tay qua người cô cầm lấy dây an toàn, cứ thế kéo thẳng xuống giúp cô cắm dây an toàn vào chốt.
Hạ An Ninh ngước mắt lên, trực tiếp đụng phải thân hình anh đang nghiêng người tới, kề xát với gương mặt anh.
Trong không trung sắc trời xanh đã tối phát ra những vệt sáng tĩnh mịch, gương mặt tuấn tú tựa như được điêu khắc của anh lúc này, đây chính là loại khiến con gái yêu thích, nhìn thấy liền không muốn rời xa.
Nếu quả thật phải rời xa anh, như vậy nhất định phải dùng hết sức lực và dũng khí của cả đời cô, có lẽ sẽ là muôn đời muôn kiếp không thể hồi phục lại được và cũng có thể là cả đời không thể yêu thêm một ai khác nữa.
Lúc Hạ An Ninh đang ngơ ngác nhìn anh, Cung Vũ Trạch đột nhiên gần sát vào cô, đặt bờ môi mỏng ám áp của hắn lên bờ môi cô, nhanh chóng hôn một cái.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ An Ninh càng ngẩn ra, Cung Vũ Trạch hôn cô xong càng cười nhìn chằm chằm cô: "Làm sao vậy? Một ngày không gặp nhớ anh rồi sao?"
Hạ An Ninh vội vã tránh mặt sang một bên, nhìn sang phía cửa kính bên này.
Hành động đó trong mắt của Cung Vũ Trạch, là cô đang xấu hổ, nhưng mà, hai mắt của Hạ An Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt trào lên khóe mắt chỉ trực chảy xuống, cô đành phải là làm bộ nói: "Em đói rồi."
"Được, lập tức xuất phát." Cung Vũ Trạch nói xong, dưới chân chân ga đạp xuống, chiếc xe thể thao từ một ngõ nhỏ hòa vào dòng xe đang đi trên đường.
Trên đường đi, Hạ An Ninh không hề nói câu gì, Cung Vũ Trạch mở nhạc lên, mặc dù có chút ngạc nhiên về sự trầm mặc của cô, nhưng hai người đã sống chung với nhau lâu như vậy, đến cả bầu không khí khi yên tĩnh cũng trở thành rất hài hòa.
Đến nhà hàng, đây là một nhà hàng phương Tây cao cấp thời thượng, nhìn xuống không gian khuôn viên mười sáu tầng, thêm vào đó còn có thiết kế mái vòm hình vòng cung nhìn ra bầu trời, khiến cho người ta có một loại hưởng thụ dùng bữa tối dưới bầu trời đầy sao.
Hạ An Ninh trong lòng kinh ngạc, cũng lại thêm một lần nữa khiến cô biết rằng khoảng cách giữa người giàu và người nghèo, cô từ trước đến nay không biết trong thành phố này, có một nhà hàng cao cấp như vậy, nhưng mà, cho dù cô biết, cũng không thể tùy ý phung phí như vậy.