Thế là cô vừa nhai một xâu thịt dê xiên trong miệng vừa xoay đầu lại, Lam Ca cũng không có ý muốn né tránh cô, anh cảm giác cô sắp quay đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động, khóe môi anh cong lên, nhìn cô với một nụ cười dịu dàng.
Trong miệng Diệp Tiểu Thi vẫn còn đang cắn miếng thịt dê thơm phức, xoay đầu lại nhìn thấy Lam Ca ở phía sau, cô trợn to hai mắt lên với vẻ không thể tin được, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa bất ngờ, Lam Ca xuất hiện trước mắt cô cứ như đang nằm mơ.
Là ảo giác sao?
Thế là Diệp Tiểu Thi thả miếng thịt trong miệng ra, cô chớp mắt, cô muốn xác nhận, có phải là cô đã nhìn nhầm rồi không.
Thế nhưng không nhầm, cho dù cô có chớp mắt bao nhiêu lần, thì Lam Ca vẫn đứng đó dưới ánh nắng chiều tà, khuôn mặt tuấn tú bất phàm xuất hiện đập thẳng vào mắt cô, khóe môi còn đang nở một nụ cười mê người.
"Tiểu Thi, trùng hợp quá." Lam Ca cười với cô, nhưng trong đầu của Tiểu Thi chỉ vang lên tiếng ù ù, hoàn toàn trống rỗng.
Cô cầm hai xâu thịt dê xiên, bộ dạng vô cùng lúng túng hoảng loảng, cuối cùng, cô giấu hai xâu thịt dê ra sau lưng với vẻ vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Sao anh... anh lại ở đây?" Diệp Tiểu Thi cảm thấy khó tin, cô cất tiếng hỏi, đây chắc chắn là một lần gặp gỡ kỳ diệu nhất trong đời cô.
Lan Ca sẽ ở đây sao? Cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được là vì sao.
"Cô Diệp, thiếu gia chúng tôi nghe thấy cô xuất ngoại nên lập tức đuổi theo, vả lại còn ở bên cạnh phòng của cô nữa!" Jack dùng tiếng anh giải thích.
Diệp Tiểu Thi trừng mắt, nhịp tim tăng tốc: "Anh... anh không nhìn thấy tờ giấy em để lại sao?"
"Đọc rồi, vì không hiểu nên muốn tìm em hỏi cho rõ ràng." Lam Ca nói xong, Diệp Tiểu Thi và Lam Ca đứng trong dòng người, nhìn nhau.
"Anh... anh không hiểu chỗ nào?" Diệp Tiểu Thi nhớ lại xem cô đã viết những gì, cô thấy chẳng có chỗ nào khó hiểu cả.
"Anh nói muốn anh tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình, anh đã tìm được rồi." Lam Ca nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lên tiếng với thái độ rất kiên định: "Tiểu Thi, anh muốn em đích thân giải thích cho anh nghe."
Diệp Tiểu Thi cắn mối, không ngờ anh vượt đường xá xa xôi đuổi theo đến đây chỉ vì muốn nghe chính miệng cô giải thích thôi sao?
Nhưng không phải ở đây, Lam Ca cười: "Về khách sạn rồi giải thích!" Nói xong, nhìn xâu thịt dê được giấu sau lưng cô, anh hỏi: "Anh cũng đói rồi, cho anh một xâu nhé!"
Mặt mày Diệp Tiểu Thi đỏ bừng, người đàn ông cao quý mê người như Lam Ca cũng ăn món ăn vặt này sao? Nhưng cô vẫn đưa một xâu chưa ăn ra, Lam Ca nhận lấy rồi ăn ngay, anh nhìn Jack đang đứng ở đằng sau: "Cậu có muốn về khách sạn trước không?"
Jack hiểu ngay ý của thiếu gia, lúc này anh ra biến mất vẫn sẽ tốt hơn.
"Vâng, tôi về khách sạn đợi hai người." Nói xong, Jack liền rời đi.
Diệp Tiểu Thi nhìn Lam Ca ăn thật, cô thấy hơi lo lắng, cô lên tiếng hỏi: "Anh thật sự có thể ăn được những thứ này sao?"
"Em có thể ăn được, vì sao anh không thể chứ?" Lam Ca tò mò hỏi.
"Bởi vì dạ dạy của em chịu đựng được! Còn anh thì sao?" Diệp Tiểu Thi chớp mắt.
"Anh không yếu đuối như em nghĩ đâu." Nói xong, Lam Ca đã ăn hết xâu thịt trong tay: "Cũng khá ngon đấy chứ, chúng ta đi lên phía trước xem thử còn gì ngon nữa hay không, từ bé đến lớn anh chưa bao giờ đến những khu phố như thế này đâu!"
Diệp Tiểu Thi đã ăn gần hết xâu thịt trong tay, hai người tìm một thùng rác vứt đi, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Con tim Diệp Tiểu Thi vừa hỗn loạn vừa bất ngờ, trong lòng cô thấy ngọt ngào, cô không thể tin được rằng Lam Ca sẽ đuổi theo đến đây.
"Lam Ca..."
Lam Ca biết cô muốn hỏi gì, anh ngắt lời cô: "Bây giờ đi ăn với anh, mọi thứ đợi về khách sạn rồi nói."
Diệp Tiểu Thi thấy xao động trong lòng, và bàn tay nhỏ nhắn của cô, đã bị bàn tay to của Lam Ca nắm lấy, anh dắt tay cô đi về phía trước dưới ánh đèn rực rỡ.
Cuối cùng, hai người đi vào một quán ăn vặt nhỏ, hai người gọi mười mấy món rồi bắt đầu ăn, Lam Ca không hề nhắc đến chuyện cô rời đi, cứ như chuyện ấy chưa bao giờ xảy ra vậy.
"Tiểu Thi em nếm thử xem, món này ngon lắm." Lam Ca đưa một viên gà rán đã bị anh ăn hết một nửa đến bên miệng Diệp Tiểu Thi, đầu óc Diệp Tiểu Thi nóng bừng, vậy mà cô lại ăn luôn.
Sau khi ăn xong, mặt cô đỏ bừng lên. Lam Ca lại tiếp tục thử những món khác, Diệp Tiểu Thi ăn cùng anh, chỉ có điều giờ đây đầu óc cô nóng bừng, hoàn toàn quên sạch những chuyện trên đảo, giờ đây chỉ có thời khắc vừa lãng mạn vừa ngọt ngào với anh.
Lam Ca bưng ly nước trái cây của cô lên uống, không hề ngại nước bọt của nhau, cứ như hai người đang là một cặp thật sự, Diệp Tiểu Thi cảm thấy các cô gái trẻ tuổi xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, bởi vì Lam Ca quá đẹp trai, cho dù trong một cửa tiệm nhỏ thế này cũng không thể che lấp được khí chất cao nhã của anh.
Dạo hết một vòng con đường dài, Lam Ca kéo Diệp Tiểu Thi vào trong cửa hàng bán những món đồ xinh đẹp kia, anh chọn cho cô không ít những món quà nhỏ, đều là những món con gái thích, trong tay cô bất giác lại có rất nhiều thứ, cô thấy rất ngại ngùng, khi Lam Ca chuẩn bị vào một cửa hàng khác, Diệp Tiểu Thi lập tức kéo anh lại: "Lam Ca, đừng mua nữa, đủ rồi, chúng ta về thôi!"
Lam Ca chỉ đành nghe lời cô, hai người đi ngược lại trở về khách sạn, trên đường, Dịch Tiểu Thi không nói gì, Lam Ca dắt tay cô, cũng không hỏi gì nhiều, hai người đi thẳng về trong khách sạn.
Vào trong thang máy, tay Diệp Tiểu Thi xách rất nhiều những món quà nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn Lam Ca, Lam Ca cũng nhìn cô thật chăm chú, trong lòng hai người đều không hề bình tĩnh.
Tiếp tục trầm mặc.
Diệp Tiểu Thi đến trước cửa phòng, cô nói với Lam Ca: "Anh có gì muốn hỏi em không?"
"Có, có rất nhiều rất nhiều, anh có thể vào phòng em không?" Lam Ca khẽ hỏi.
"Vào đi!" Diệp Tiểu Thi gật đầu, cô đẩy cửa, đặt những món quà nhỏ lên bàn, căn phòng không hề lớn nhưng lại rất tao nhã sạch sẽ.
Thân hình cao lớn của Lam Ca tiến vào, Diệp Tiểu Thi cảm thấy căn phòng bỗng trở nên chật chội đi không ít.
Lam Ca kéo một chiếc ghế ngồi xuống, Diệp Tiểu Thi thì ngồi trên giường, Lam Ca lấy mảnh giấy kia trong túi ra, đưa cho cô: "Giải thích đi, vì sao em lại ra đi không lời từ biệt, nội dung trên mảnh giấy này có nghĩa là gì?"
Diệp Tiểu Thi cầm lấy tờ giấy, tất nhiên là cô nhớ mỗi một từ mà cô ghi, cô cắn môi nói: "Xin lỗi, em làm như thế là vì không muốn anh làm lỡ cuộc đời mình."
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Ca vô cùng nghiêm túc, thậm chí có hơi sốt ruột và hoảng loạn: "Tiểu Thi, ai nói em làm lỡ cuộc đời của anh chứ?"