Sau khi tới nơi, Hỏa Hỏa quan sát một lượt mới bước vào, cô giao nộp tóc và giấy dính máu mình thu thập được, trước đó cô cũng đã đánh dấu rõ ràng, cuối cùng, cô giật một sợi tóc của mình đưa ra họ.
Bác sĩ bảo cô ngồi đợi, Hỏa Hỏa cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô chưa bao giờ có tâm trạng thấp thỏm không yên tới vậy. Thông tin về người thân của cô sắp sửa được làm rõ.
Khi Hỏa Hỏa lo lắng, cố gắng thử tìm việc gì đó nhẹ nhàng giúp mình phân tán sự chú ý nhưng trong đầu cô lập tức nhớ tới hình ảnh bị Tịch Phong Hàn ấn chặt vào tường kiểm tra, mặt cô bất giác nóng bừng, ửng hồng.
Như thể trong hơi thở vẫn còn cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt của anh, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh, còn cả bàn tay giữ sau gáy cô, nhẹ nhàng, quyến luyến vuốt nhẹ tóc cô, và cả sự nguy hiểm nam tính của anh...
Đầu Hỏa Hỏa có phần trống rỗng, cô sao thế này? Khả năng ghi nhớ quá tốt cũng không phải việc gì tốt đẹp.
"Tiểu thư, kết quả của cô đã có rồi, mời đi lấy báo cáo." Y tá nói với cô.
Hỏa Hỏa liền đứng dậy đi nhanh về ô kết quả, bác sĩ đưa cho cô nói: "Đây là kết quả xét nghiệm của cô."
Hỏa Hỏa cầm ba bản kết quả so sánh dna của mình, khi cô xem hai tờ đầu đều hiển thị là không có quan hệ huyết thống, trái tim cô chùng xuống, lẽ nào cô nhận nhầm? Tới khi xem tờ thứ ba, kết luận trên đó hiển thị đã xác nhận, hai người có quan hệ mẹ con ruột.
Hỏa Hỏa kích động lập tức nước mắt giàn giụa, cô đã tìm được mẹ của mình, cô vội ngẩng đầu nhìn mẫu tóc đã nộp, là số một, mắt cô lập tức mở to, cô và Sở Nhan là chị em ruột.
Nghĩ tới những nét hao hao giống nhau của cô và Sở Nhan, Hỏa Hỏa lại cảm thấy không nằm ngoài dự liệu, cuối cùng cô cũng làm rõ ba mẹ ruột của mình là ai, bây giờ việc cô cần làm là đi nhận họ.
Trong đầu Hỏa Hỏa bỗng xuất hiện một thông tin nguy hiểm. Không được, cô không thể nhận họ, cô xâm nhập vào hệ thống của tổ chức, vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết cô tìm thông tin về thân thế của mình.
Vậy thì cha nuôi của cô, ông là người đưa cô về tổ chức, lẽ nào ông không biết cô là con của ai sao?
Nói không chừng người đàn ông đó biết rõ cô là con nhà họ Sở cũng nên? Thủ đoạn loại bỏ kẻ phản bội của ông vô cùng tàn nhẫn, cô tuyệt đối không thể khiến mình để nhà họ Sở rơi vào vòng nguy hiểm.
Hỏa Hỏa cầm chắc tờ báo cáo kết quả xét nghiệm dna, trái tim cô dấy lên cảm giác bất lực, cho dù thân phận của ba mẹ ở ngay trước mắt cô nhưng cô cũng không thể nhận họ.
Hỏa Hỏa bước ra khỏi phòng xét nghiệm, cô nhất thời không biết nên đi đâu về đâu, trái tim cô đương nhiên khao khát về lại nhà họ Sở, nơi đó có người thân ruột thịt của cô, nơi đó có ba mẹ, ông bà, và cụ.
Cô là con cháu của họ nhưng lại không dám lại gần họ.
Sống mũi Hỏa Hỏa cay cay, nước mắt xuất hiện trên khóe mắt, cô không dễ dàng rơi lệ nhưng tình thân khiến cô cảm thấy yếu đuối, mỗi người khi nhớ tới ba mẹ mình đều có một tâm trạng đặc biệt yếu ớt.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở trước mặt cô, một nữ tài xế thò đầu ra hỏi cô: "Tiểu thư muốn đi đâu không?"
Giọng của nữ tài xế khiến cô giật mình tỉnh lại, cô mỉm cười, kéo cửa xe ngồi vào trong, cô chuẩn bị về nhà, chuẩn bị đi đón mẹo của mình, sắp xếp lại suy nghĩ, xem sau này nên đi đâu.
Đón Tiểu Cát Tử về nhà, Hỏa Hỏa định bữa tối sẽ nấu mì ăn, bây giờ cô ăn gì cũng không cảm thấy ngon.
Mười một giờ tối, trên con đường mờ tối, đột nhiên có mười mấy chiếc xe chạy tới, tạt vào bóng tối trước cửa khu dân cư, một bóng người cao lớn tuấn tú bước xuống từ một chiếc xe thương vụ, khu dân cư lúc này rất yên tĩnh, không có người qua lại.
Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác xám, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen che kín khuôn mặt anh, chỉ để lộ ra đôi mắt sâu thẳm, dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ, anh bước vào trong khu dân cư.
Hỏa Hỏa đang ngồi trong nhà chơi với Tiểu Cát Tử, khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang ngoài cửa, cô lập tức nhíu mày, rõ ràng người ở hai nhà bên cạnh đã về nhà, tại sao vẫn còn tiếng bước chân?
Hơn nữa tiếng bước chân này rất vững vàng, giống như của một người đàn ông cao lớn, Hỏa Hỏa lập tức cảnh giác, chuông cửa nhà cô vang lên, Hỏa Hỏa giật thót tim, cô đứng nép vào tường, khẽ thò đầu nhìn qua lỗ mắt mèo, lúc này cô cũng nhìn thấy người đàn ông thấy được qua lỗ mắt mèo đang giơ tay kéo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt quen thuộc.
Điều này cũng khiến cô giật mình kinh ngạc, thậm chí không dám mở cửa.
Nhưng cô vẫn giơ tay kéo cửa ra, người đàn ông bên ngoài đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng, sau đó một mình bước vào.
"Anh..." Hỏa Hỏa hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông cao lớn bước vào, nhưng không biết nên nói gì.
Tổng thống như anh sao cứ hay đi lại lung tung vậy chứ, anh còn chê mục tiêu là mình chưa đủ nổi bật sao?
"Đây là nhà của em sao, mặc dù nhỏ nhưng rất ấm cúng." Tịch Phong Hàn mỉm cười lên tiếng trước.
"Anh tới nhà tôi làm gì?" Hỏa Hỏa nhướng mày hỏi, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, kéo rèm cửa nhà mình lại che đi tầm nhìn của thế giới bên ngoài.
Tịch Phong Hàn đưa tay kéo mũ và khẩu trang đặt xuống bên cạnh, áo khoác xám khiến anh càng trở nên trưởng thành, quyến rũ, toát ra hương vị đàn ông trưởng thành, anh mỉm cười: "Anh tới thăm em."
"Hồi trưa không phải đã nhìn thấy rồi sao?" Hỏa Hỏa vừa nói vừa ôm Tiểu Cát Tử đang hoảng sợ vào lòng, khẽ an ủi.
"Đây là mèo em nuôi sao?" Tịch Phong Hàn dường như hiểu rất rõ về Tiểu Cát Tử.
Hỏa Hỏa lập tức nhướng mày: "Anh phái người giám sát tôi?" Nếu không sao anh có thể tìm được nhà cô nhanh tới vậy, hơn nữa lại còn biết cô nuôi mèo.
Tịch Phong Hàn lắc đầu: "Anh không sai người giám sát em."
"Vậy sao anh biết tôi nuôi mèo?" Đôi mắt trong veo của Hỏa Hỏa nhìn anh, bây giờ đã không còn là cô không muốn gặp anh mà là thân phận của anh không thích hợp để gặp cô.
"Có lẽ em không phát hiện ra, mười ngày trước, cứ cách một ngày, lại có rất nhiều xe đậu lại trên đoạn đường của khu dân cư này, anh ngồi trong xe nhìn em." ánh mắt sâu thẳm của Tịch Phong Hàn nhìn thẳng vào cô.
Trái tim Hỏa Hỏa như bị gõ nhẹ một cái, anh đích thân ngồi trong xe nhìn cô? Mười ngày trước cô vẫn còn đi làm, cũng từng có vài lần dẫn Tiểu Cát Tử đi làm cùng, cô không ngờ rằng người đàn ông này đã tìm được cô hơn nữa lại còn lén dõi theo cô.
"Lẽ nào công việc của anh rất rảnh rỗi?" Hỏa Hỏa cắn chặt môi hồng, nhìn Tịch Phong Hàn bước tới trước rèm cửa, định giơ tay kéo một góc rèm nhìn ra ngoài, Hỏa Hỏa giật mình, đặt Tiểu Cát Tử xuống, vội vàng ngăn cản anh lại.