Cung Muội Muội quay đầu nhìn anh, nói: "Thực ra anh không phải đi nhờ vả người khác vì công việc của em đâu, em đồng ý chấp nhận công việc này."
Thực ra trong lòng cô rất thương anh, cô biết cho dù quyền lực của anh rất lớn nhưng ở bộ ngoại giao không phải anh nói là xong, vì thế cô không muốn anh vì cô mà phải đi nhờ vả người khác.
Dạ Lương Thành bật cười, nhẹ nhàng nói: "Anh đâu có đi nhờ vả người khác, anh chỉ tìm mấy người bạn quen để hỏi thôi."
Cung Muội Muội chớp mắt nhìn anh: "Thật chứ?"
"Thương anh rồi à?" Dạ Lương Thành nhạy cảm nhận ra tâm tư của cô.
Cung Muội Muội bối rối quay mặt đi nhưng vẫn thành thực gật đầu: "Vâng!"
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lương Thành khẽ nheo lại, vô lăng trong tay đánh lái vào vệ đường, dừng dưới bóng cây, Cung Muội Muội phát giác ra, tâm trạng có phần căng thẳng.
Anh định làm gì vậy?
Dạ Lương Thành kéo tay thắng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình, ánh mắt chăm chú nhìn cô chân thành, trầm giọng lên tiếng: "Muội Muội, trong lòng anh, cho dù phải hiến dâng mạng sống của mình cho em, anh cũng đồng ý, huống hồ chỉ là hạ mình đi nhờ và vài người vì em, việc này đâu có là gì?"
Nước mắt Cung Muội Muội nhịn cả buổi tối cuối cùng cũng tuôn trào, lúc này vì câu nói của anh, đôi mắt trong veo của cô ngân ngấn lệ, lặng lẽ rơi xuống.
Dạ Lương Thành ngạc nhiên, anh chẳng qua chỉ muốn bộc lộ tâm ý của mình với cô, không ngờ lại khiến cô khóc.
"Cô bé ngốc, khóc gì chứ?" Dạ Lương Thành giơ tay lau nước mắt cho cô, ngón tay có phần thô ráp khiến anh không dám lau mạnh, da cô quá mềm mại non nớt, anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Nước mắt của Cung Muội Muội cứ thể tuôn rơi, cô bắt đầu nức nở, cô khóc vì vui mừng, hạnh phúc, nhưng đã trót khóc rồi, nhất thời không thể dừng lại được.
"Em... em không buồn lòng, em vui quá..." Cô sụt sịt giải thích, nhưng nước mắt vẫn không tài nào cầm được.
Dạ Lương Thành biết cô vui, nhưng nước mắt cô rơi khiến trái tim anh đau nhói. Anh vươn tay nhấc cô từ ghế lái phụ sang chỗ mình, cơ thể nhỏ bé của Cung Muội Muội lập tức ngồi lên đùi anh, đợi cô phát hiện ra tư thế ngồi quá thân mật này lập tức sợ hãi ngừng khóc.
Nơi này nằm ở dưới bóng cây, đèn đường không sáng, vì thế trong xe ánh sáng khá lờ mờ, bên ngoài không thể nhìn được tình hình bên trong xe.
Cô gái ngồi trên đùi anh, tầm nhìn ngang với anh, Cung Muội Muội e thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong bóng tối, ánh mắt anh sắc quắc, khiến cô vô cùng bối rối
Cảm giác trong mắt anh mình giống như một cô bé chưa trưởng thành, lại còn khóc nhè.
Đôi mắt Dạ Lương Thành mỉm cười nhìn cô chằm chặp, thấy nét mặt thẹn thùng của cô, anh liền giơ tay nâng nhẹ cằm cô lên, buộc cô phải nhìn về phía mình.
Đôi mắt to đen long lanh của Cung Muội Muội cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh, cô biết anh sẽ không cười cô, nhưng không khí trong xe bỗng nhiên trở lên nguy hiểm.
Cô khẽ chớp mắt, ánh sáng lờ mờ của đèn đường chiếu lên gương mặt của anh, khiến đường nét khuôn mặt càng trở lên quyến rũ, giống như ông hoàng bóng đêm.
"Muội Muội." Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói hơi khàn, rất nam tính, rất hay và gợi cảm.
Cung Muội Muội nuốt nước miếng, lúc này anh thấy gương mặt tuấn tú của anh đang tiến sát lại gần, cô nghe được cả tiếng hơi thở gấp gáp của anh.
Cô cứ thế nhìn làn môi mỏng gợi cảm của anh hôn lên môi cô.
Đôi mắt cô mở to, trên môi là làn môi man mát của anh, nhưng khi chạm vào môi cô lại thiêu đốt đầu óc cô trở lên trống rỗng.
Dạ Lương Thành khẽ nheo mắt, thấy cô vẫn mở trừng mắt không chịu nhắm lại, anh liền vừa hôn cô vừa giơ một tay ra che mắt cô lại.
"Ư..." Cung Muội Muội lập tức lên tiếng kháng nghị, tại sao anh lại che mắt cô?
Trên môi là nụ hôn chuyên tâm của anh, ngón tay anh khẽ luồn vào mái tóc, giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ không cho phép cô kháng cự, môi của hai người cứ thế chạm khít vào nhau.
Mắc dù đây không phải là lần đầu tiên Cung Muội Muội và anh hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hai người bạo dạn hôn trong xe bên lề đường! Cô cảm thấy vô cùng kích thích nhưng cũng khá lo lắng.
Chỉ sợ ai đó đột nhiên ghé sát lại nhìn qua cửa xe.
Do tâm trạng căng thẳng, người cô cứng đờ, nụ hôn càng trở lên mất tự nhiên.
Điều này khiến anh có phần mạnh bạo hơn, đưa lưỡi vào giữa môi và răng cô, tấn công cuồng nhiệt.
Nụ hôn của anh như muốn làm cô tan chảy, lại như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Cung Muội Muội cũng phát giác ra sự nguy hiểm của anh, cô liền đưa tay đẩy anh ra một chút, suy cho cùng cô vẫn không thể nào chấp nhận được những hành động thân mật hơn nữa mà không e thẹn, lúng túng.
Dạ Lương Thành lúc này mới buông cô ra, thở dốc chạm nhẹ trán mình lên vầng trán trắng trẻo mịn màng của cô, hơi thở phả lên mặt cô, giọng khàn vô cùng: "Anh đưa em về."
Cung Muội Muội mặc rất nhiều áo, lóng ngóng bò từ trên người anh về lại ghế lái phụ, cô vừa thắt dây an toàn, vừa lo lắng liếc nhìn chỗ đó của anh: "Anh không khó chịu sao?"
Dạ Lương Thành có thể không khó chịu sao? Nhưng vì cô, anh có thể nhẫn nhịn mọi việc không thể nhẫn nhịn.
"Không cần lo cho anh." Dạ Lương Thành an ủi một tiếng, sau đó đạp ga, xe liền chạy lên đường lớn, hòa vào dòng xe trên đường.
Về thẳng tới khách sạn, anh đích thân đưa cô lên phòng. Ở cửa phòng, Cung Muội Muội muốn mời anh vào nhưng nghĩ tới việc xảy ra trong xe, cô lại do dự.
"Hôm nay anh còn có việc, mai gặp lại nhé!" Dạ Lương Thành cũng không muốn làm khó cô, liền lên tiếng trước.
"Vậy anh lái xe cẩn thận nhé." Cung Muội Muội dặn dò.
Dạ Lương Thành gật đầu: "Ừ, em ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Cung Muội Muội bỗng không muốn rời xa anh, cô kiễng chân lên, hôn nhẹ lên má anh: "Chúc ngủ ngon."
Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Dạ Lương Thành không hề có tâm trạng không vui hay tức giận, ngược lại anh tôn trọng cô, hơn nữa đây mới là biểu hiện của một cô gái ngoan.
Cung Muội Muội đóng cửa lại một lúc sau đó lại len lén mở ra, nhìn đường hành lang đã không còn bóng dáng của Dạ Lương Thành, cô có phần hụt hẫng, không vui một chút xíu.
Thực ra, sau khi gặp gỡ cha mẹ ngày hôm nay, quan hệ của cô và Dạ Lương Thành đã được chấp nhận, cô hoàn toàn có thể không cần từ chối anh.
Ôi! Rốt cuộc vẫn là nhát gan, cô vừa nhớ anh nhưng lại sợ quá gần gũi anh.
Xe của Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt cũng về tới bên dưới căn hộ của họ, vừa xuống xe Cung Dạ Tiêu bỗng nhớ ra điều gì đó liền nói với cô: "Chúng ta vào trung tâm thương mại một chút đi."
"Bây giờ sao?" Trình Ly Nguyệt chớp mắt, sắp mười giờ rồi.
"Vẫn chưa đóng cửa mà." Cung Dạ Tiêu nói.