Thôi bỏ đi, thật ra cô cũng không bắt anh phải nhớ, cô cũng không muốn gây phiền phức cho anh, cô cũng đã qua cái tuổi ao ước đến ngày sinh nhật rồi.
Hạ An Ninh thấy buổi sáng anh cũng không nói với cô câu nào, không chừng anh cũng đã quên rồi! Anh bận rộn như vậy vội, lại phải quản lí cả một công ty lớn như thế, lấy đâu ra thời gian mà nhớ đến mấy chuyện vặt vãnh của cô?
Tuy lúc đó anh nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, anh có lòng như vậy là cô đã cảm kích lắm rồi, cũng không nhất định phải tổ chức.
Hạ An Ninh nghiêng đầu thưởng thức những tia nắng còn sót lại, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, cảnh hoàng hôn này rất đẹp, rất hấp dẫn, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Dường như cảm giác hạnh phúc ấy sau khi gặp Cung Vũ Trạch mới có được, cuộc sống của cô trước đây cũng chỉ được coi như bình yên, an ổn.
Tận sâu trong đáy lòng cô rất cảm kích anh đã cho cô được trải qua cảm giác hạnh phúc ấy.
Chiếc xe rất nhanh đã về đến con đường lớn trước biệt thự, Hạ An Ninh nghĩ sau đêm nay, ngày mai nhất định không được lười biếng, cô phải đi làm việc.
Xe đi vào trong sân, Cung Vũ Trạch quay đầu nhìn người con gái ở bên cạnh, trước khi đi đón cô, anh đã nhận được điện thoại của quản gia, trong nhà tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Lúc Hạ An Ninh chuẩn bị bước vào phòng khách, Cung Vũ Trạch ở phía sau bỗng nhiên tiến lại gần, anh nhẹ nhàng đưa tay bịt mắt cô lại, che đi tầm mắt của cô.
Hạ An Ninh bỗng cứng đơ cả người, dù không nhúc nhích nhưng cô cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh, cô cười: “Anh làm gì vậy?”
“Trước tiên không được mở mắt, đi từ từ vào trong.” Cung Vũ Trạch lên tiếng.
“Tại sao vậy?”
“Đừng hỏi tại sao, cứ làm theo những gì tôi nói đi.” Cung Vũ Trạch định cho cô một bất ngờ.
Hành động của anh, và cả những lời anh nói, quả thực khiến Hạ An Ninh rất mong chờ, lại còn có cảm giác kích thích nữa, rốt cuộc tại sao anh lại phải làm như vậy?
Hạ An Ninh bị anh bịt mắt lại mò mẫm đi vào phòng khách, trong khoảng không, cô ngửi thấy mùi hoa thơm rất dễ chịu, cô cũng rất tự giác nhắm mắt lại không có nhìn trộm.
Cung Vũ Trạch nhìn thấy gian phòng được trang trí rất đẹp, làm anh vô cùng hài lòng, ở giữa phòng khách có xếp một hình trái tim bằng hoa hồng, bên trên viết bốn chữ chúc mừng sinh nhật.
Trên cái bàn ở bên cạnh, bày sẵn năm món quà, tất cả đều được buộc lại bằng những dải lụa rất đẹp, trên bàn đã được thay một khăn trải bàn màu hồng phấn, trên bàn đặt một chiếc bình thủy tinh, có hoa, còn có cả rượu vang, ngay cả tường trong phòng khách, cũng được trang trí bằng những chiếc bóng bay hình trái tim, cả gian phòng khách đã biến thành nơi tổ chức sinh nhật.
Hạ An Ninh ngửi thấy mùi hoa, trong lòng liền có chút ngạc nhiên và cũng vô cùng tò mò xung quanh như thế nào.
Sau khi Cung Vũ Trạch thấy hài lòng về việc trang trí phòng khách, anh nhoẻn miệng cười: “Được rồi, có thể mở mắt ra rồi.” Nói xong, bỏ tay bịt mắt cô xuống, Hạ An Ninh mở mắt ra.
Liền nhìn thấy những bông hoa được xếp thành bốn chữ chúc mừng sinh nhật, cô trừng to mắt, không dám tin lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh: “Anh vẫn nhớ hôm nay sinh nhật tôi sao?”
Cung Vũ Trạch cười nhìn cô: “Tôi đương nhiên là nhớ rồi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi chỉ nói chơi thôi sao?”
Hạ An Ninh thật sự vẫn nghĩ rằng anh đã quên. Vì vậy, giây phút này, nhìn thấy phòng khách được bày biện trang trí như vậy, cô vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, sự cảm động và cảm kích ấy, khiến cho cô đột nhiên dang tay ôm lấy anh, chạm khẽ mặt lên ngực anh: “Cảm ơn anh”
Cung Vũ Trạch cũng không ngờ, mình tổ chức sinh nhật cho cô, sẽ được cô chủ động ôm như vậy, mà anh trừ người nhà và em gái ra, thường là không quen để người khác ôm mình, nhưng lúc này, được Hạ An Ninh ôm, khiến cơ thể đẹp đẽ của anh cứng đờ, dường như có một dòng điện xuyên qua cơ thể anh, đã làm cho anh không nỡ buông cô ra.
Nhưng, cái ôm của Hạ An Ninh, chỉ là bày tỏ sự cảm kích đối với anh, cô ôm một lúc, liền thấy xấu hổ bỏ tay ra, sau đó cô quay đầu nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh có năm hộp quà được buộc bằng những dải lụa rực rỡ được xếp rất ngay ngắn trên bàn, cô lại càng kinh ngạc.
“Tất cả chỗ quà này tặng cho cô đấy.” Cung Vũ Trạch nói với cô.
Hạ An Ninh nuốt nước miếng: “Sao anh lại tặng nhiều quà vậy?”
“Quà cũng chẳng phải là thứ gì quý giá, đều là những thứ mà cô sẽ phải dùng đến, cô mở ra xem đi! Hy vọng cô sẽ thích.”
Hạ An Ninh đi đến trước bàn, cô giống như một đứa trẻ vui sướng và mong đợi được mở quà, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng cô, vẫn cảm thấy anh tặng quá nhiều.
“Mở ra xem đi! Tất cả đều là của cô.” Cung Vũ Trạch lại lên tiếng khích lệ.
Hạ An Ninh gật đầu, cô cầm lấy và mở cái hộp nhỏ nhất, mở ra thấy một lớp giấy mỏng bọc bên trên, phía dưới hộp hiện ra một chiếc smart phone đắt tiền đang rất thịnh hành, kiểu smart phone này đối với một sinh viên như cô mà nói, cũng không phải ai cũng mua được.
“Là smart phone sao? Cái này mắc lắm á.” Hạ An Ninh cầm chiếc smart phone nhìn anh, lại còn nói không quý giá.
“Tôi chỉ hy vọng cô có thể sử dụng điện thoại tốt một chút.” Cung Vũ Trạch khẽ cười một tiếng: “Tiếp tục mở đi.”
Hạ An Ninh cầm lấy món quà thứ hai, mở ra, là một bông hoa hồng thủy tinh, trên mặt có viết tên cô, và còn có sinh thần bát tự của cô cùng mấy chữ chúc mừng sinh nhật, trong một ngày như thế này, nhận được những món quà lòng ấm áp và ý nghĩa như vậy, cô thật sự rất vui vẻ.
“Đẹp quá.” Hạ An Ninh không kìm được thốt lên khen ngợi.
“Thích không?” Cung Vũ Trạch trầm giọng hỏi, chỉ sợ cô không thích.
“Ừm. Thích lắm.” Hạ An Ninh gật đầu, cô rất thích.
“Tiếp tục đi.” Cung Vũ Trạch lên tiếng, để cô tiếp tục đi tìm kiếm những bất ngờ tiếp theo.
Hạ An Ninh mở cái hộp thứ ba ra, lấy ra một cái túi hàng hiệu, màu hồng phấn, thiết kế rất tinh tế, mà trên mặt túi có logo hiệu Hermès, cô ngây ra một lúc, cái túi kiểu như này, chắc chắn là hơn vạn tệ, có lẽ, vượt xa sức tưởng tượng của cô.
“Cô nên đổi cái túi khác rồi.” Bên cạnh, Cung Vũ Trạch khoanh tay nhìn cô một cách chăm chú.
“Rất đẹp.” Hạ An Ninh nhìn chiếc túi, là một cô gái, dường như đối với túi xách không có bất kì một sức đề kháng nào cả, huống hồ, đây lại là một cái túi có màu sắc và kiểu dáng cô rất thích, rất vừa ý cô.
“Còn có hai hộp nữa, tiếp tục mở ra xem đi.” Cung Vũ Trạch cười thành tiếng.
Hạ An Ninh thật sự không dám đi mở, sợ những món quà sau càng quý giá, khiến cô không thể nhận được, vì anh tặng quá nhiều.
Hạ An Ninh mở hộp quà thứ tư, là một con búp bê rất đáng yêu, là một cô gái, những món đồ tinh xảo đáng yêu, giống như là tình yêu bẩm sinh vậy, cô thực sự thích con búp bê này: “Thật đáng yêu quá đi.”
Ánh mắt của cô tràn ngập niềm vui xen lẫn sự ngạc nhiên.
“Món quà cuối cùng, tiếp tục mở hết đi.” Cung Vũ Trạch không muốn để cô dừng lại, anh ở bên cạnh thưởng thức biểu cảm ngạc nhiên của cô, tâm trạng của anh cũng rất tốt.