Hôm nay cô về đây, về để tìm lại thân thế của cô. Đã trải qua hơn ba tháng, cô lại trở về quốc gia này, lại hít thở bầu không khí ở nơi đây, dường như trong không khí có một loại hơi thở vô cùng quen thuộc.
Cô đi đến trước một chiếc xe taxi, mở cửa xe bước lên, cô thuận miệng nói một địa điểm, rồi sau đó từ từ nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên phát hiện tâm trạng mình bất định, cô mở to mắt nhìn phòng cảnh tứ phía.
Lúc này cô nhìn thấy ở một quảng trường cờ rủ đang bay phấp phới trong gió. Cô có chút kinh ngạc hỏi lái xe: “Tại sao hôm nay lại treo cờ rủ?”
Lái xe ngược lại lại kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu thư cô không biết sao? Tin tức lớn như vậy cô chưa từng nghe qua sao?”
“Tôi vừa mới về nước.”
“Phu nhân mới cưới của tổng thống chúng ta qua đời rồi! Tin tức ngày hôm qua vừa ra, thật đáng tiếc, thật khiến người khác đau lòng.”
Hỏa Hỏa mở to mắt: “Cái gì? Tổng thống phu nhân qua đời rồi sao? Cô ấy bị sao vậy?”
“Nghe nói bệnh máu trắng cấp tính không thể chữa trị được, thật đáng thương! Vừa mới kết hôn chưa đầy ba tháng liền rời xa tổng thống.” Lái xe cảm khái nói.
Khuôn mặt Hỏa Hỏa trắng bệch, ngây ngốc một hồi, trong đầu chỉ còn sự trống rỗng, vợ của Tịch Phong Hàn qua đời rồi? Tin tức này giống như một trái bom, nổ trong lồng ngực của cô.
Lúc lâu sau cô cũng không nghe được lái xe nói gì nữa, trong đầu cô hiện giờ chỉ có một chuyện, Tịch Phong Hàn phải làm sao? Hắn phải làm sao? Hắn vừa mới kết hôn liền mất đi người vợ của mình? Ắt hẳn hắn sẽ đau lòng lắm!
Nhưng cho dù cô đang ở trên đất nước hắn, cho dù cô biết số điện thoại của hắn, thì cô cũng không có dũng khí để liên lạc với hắn. Bởi vì cuộc sống của hắn và cô từ sau ngày hắn kết hôn đó, liền phân thành giới tuyến rõ ràng.
Lúc này đến tư cách quan tâm hắn cô cũng không có.
Lái xe đưa cô đến cửa một trung tâm thương mại, Hỏa Hỏa xách hành lý, cô cúi thấp đầu, như người mất hồn đi vào một khách sạn gần đó. Lúc này cô dùng một thân phận khác đủ để cô vô lo vô nghĩ mà ở đây.
Lấy xong thẻ phòng khách sạn, quẹt thẻ, cô đặt hành lí ở xuống đất, ngồi xuống mép giường. Đầu óc cô hiện giờ vẫn trống rỗng như cũ, cô thậm chí còn không dám hồi tưởng về hồi ức giữa cô và Tịch Phong Hàn.
Như vậy là không tôn trọng người vợ đã khuất của hắn.
Hỏa Hỏa căn môi, chỉ có thể mặc niệm người con gái đã mất đó vài giây trong lòng. Cô lấy điện thoại, lật đến bức ảnh hồi bé của cô, cô là một đứa bé nằm trong chiếc giỏ trúc, giống như những đứa trẻ được mẹ chúng đẩy đi dạo trên đường, đột nhiên bị người khác cướp đi.
Cô có thể tưởng tượng được trước khi cô được đưa vào tổ chức, cô có cha mẹ thương yêu mình, bởi vì sợi dây chuyền Trường Mệnh này được thiết kế vô cùng tinh sảo, ở trên còn khắc tên và ngày sinh của cô.
Viền mắt Hỏa Hỏa đỏ hồng, hiện giờ ở trên đường nhìn thấy người mẹ đẩy theo đứa bé nhỏ, cô có thể nhìn ra được trong lòng của những người mẹ đó, đưa con là món quà quý giá nhất trên cuộc đời này. Ánh mắt bọn họ không rời xa con cho dù chỉ một giây.
Có thể thấy khi bản thân cô bị bắt đi, cha mẹ cô đã đau lòng tuyện vọng đến mức nào?
Bàn tay cô nắm chặt thành quyền. Đối với người đàn ông đã nuôi cô lớn kia, trong lòng cô hiện giờ chỉ có hận, không có lấy một tia cảm kích nào, ông ta chính là một tên ác quỷ. Trước đây cô một lòng phục tùng hắn, cô buông trôi bỏ mặc, trở thành quân cờ và vũ khí dưới tay ông ta. Hiện tại người này chính là kẻ địch của cô.
Cô tuyệt đối sẽ không cõng rắn cắn gà nhà một lần nữa.
Sau khi thân phận của cô bị bại lộ, cô tin rằng người đàn ông này chắc chắn biết chuyện cô còn sống, vậy thì dựa vào tính cách của ông ta, ông ta làm sao có thể bỏ qua cho một kẻ phản bội.
Lúc này cô đã chờ sẵn ông ta phái người đến. Chắc chắn sẽ có ngày cô tự tay giết chết người đàn ông đó.
Hỏa Hỏa nhìn huy hiệu gia tộc thần bí này, nếu muốn tìm kiếm có lẽ không dễ dàng gì. Quốc gia này rộng lớn đến nỗi khó có thể tưởng tượng, mà gia tộc lại mọc lên như rừng, cô chỉ đành dựa vào bản thân.
Bây giờ cô cận kề nguy hiểm. Ngoài bản thân cô ra, cô không muốn bất kì ai trở thành mục tiêu của tổ chức, cô không muốn làm hại đến người vô tội.
Đặc biệt là người đó, có thể cũng đang tìm thân thế của cô, chỉ cần tìm hắn giúp đỡ, tất cả mọi chuyện có thể sẽ có manh mối. Nhưng cô không thể. Hắn đã từng là mục tiêu hàng đầu của tổ chức, có rất nhiều quốc gia đang âm thầm ngấm ngầm mua chuộc sát thủ giết hại hắn. Cho nên cô càng không thể đem người của tổ chức đến tìm hắn.
Cô vẫn còn cuộc đời dài ở phía trước, cô có thể từ từ tìm kiếm. Tóm lại trong cuộc đời cô, cuối cùng cũng có thể có việc khiến cô trở nên bận rộn, điều này không hẳn không phải là chuyện tốt.
Cô lấy điện thoại xem tin tức, cô cũng nhìn thấy người phát ngôn phủ tổng thống đọc diễn văn vô cùng bi thương, trong lòng Hỏa Hỏa như bị ai đó bóp nghẹn lại, hắn nhất định rất đau lòng.
Lúc này, cô không thể kìm nén được, trong đầu cô hiện giờ toàn là hình ảnh Tịch Phong Hàn, cô không phải là nhớ hắn, mà là đau lòng vì hắn.
Ba ngày sau,
Ở nghĩa trang công cộng quốc gia, chuyện hậu sự của Dương Vân Nhược đã được giải quyết xong. Lúc này ngoài người nhà họ Tịch và nhà họ Dương ra thì không còn mấy người. Trên trời mưa nhỏ bay lất phất, không có một ai bật ô, tất cả mọi người đều mặc đồ đen. Trình Ly Nguyệt mặc chiếc váy màu đen khoác tay Cung Dạ Tiêu tặng một bó hoa cúc.Tịch Phong Hàn một thân đồ đen chỉnh tề, bên cạnh hắn là Tịch phu nhân, hai cha con nhà họ Chiến, Trì Dương cũng ở đó.
Đứng ngay phía trước là Tịch Phong Hàn, dáng người Tịch Phong Hàn sừng sững như nói, nước mưa làm ướt mái tóc dày của hắn, lông mày anh tuấn cuả hắn dường như cũng bị bao phủ bởi một màn sương trắng, khuôn mặt hắn đẹp như bức điêu khắc, dường như càng trở nên lạnh lùng. Khuôn mặt hắn dường như trầm mặc đi vài phần.
Trong ba tháng này, ông bà Dương cũng dần tiếp nhận sự thật về cái chết của con gái, hiện tại bọn họ chỉ muốn lo tốt chuyện hậu sự của con gái.
Sắc trời tối tăm, mưa phùn lâm tham, cả nghĩa trang đều trở nên yên tĩnh, người đến tiễn biệt vô cùng trang trọng.
Lúc chiều, tất cả vệ sĩ đều phải rời đi, bạn của Dương Vân Nhược mới có thể đến tiễn biệt, mà Bùi Mạn Lâm cũng đến, cô không ngờ rằng Dương Vân Nhược lại phúc mỏng đến vậy, vừa mới cùng tổng thống liền rời khỏi nhân thế.
Cô ta dựa vào danh phận bạn bè đến đến bái biệt Dương Vân Nhược, nhưng đồng thời cũng dấy lên một tia hi vọng. Hiện tai Dương Vân Nhược đã chết rồi, có nghĩa là tổng thống lại trở về trạng thái độc thân, như vậy nói không chừng về sau cô ta còn có cơ hội. Cho nên cô ta nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này. Nếu có cơ hội gặp mặt tổng thống,
Bùi Mạn Lâm tặng một bó hoa cúc, an ủi ông bà Dương rồi rời đi. Trong đám người, có không ít dân chúng mua hoa đến tiễn biệt cô.
Cả nước chìm đắm trong đau thương vô hạn.