Cô kéo cửa ra, không khí lập tức ùa vào, Cung Muội Muội định bước ra ngoài nhưng lập tức sững người.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa trên người Nhậm San San trong không khí, mặc dù rất nhẹ nhưng mùi hương đó dừng lại ở cửa phòng Dạ Lương Thành.
Đầu Cung Muội Muội lập tức trống rỗng, cô nhìn chằm chặp cửa phòng Dạ Lương Thành, trong nỗi đau thương có xen kẽ nỗi tuyệt vọng.
Tối nay, Nhậm San San sẽ qua đêm trong phòng Dạ Lương Thành sao?
Cô không còn là một đứa nhóc nữa, thế giới của người lớn, cô hiểu, mấy chuyện giữa đàn ông và đàn bà cô cũng biết.
Cảm giác tuyệt vọng tới từ đáy lòng chiếm cứ trọn trái tim cô, cô quyết tâm cả đời này không muốn nhìn lại Dạ Lương Thành nữa, cô tuyệt đối không chấp nhận được việc anh lên giường với người đàn bà khác.
Cô đóng cửa phòng lại, cho dù màn đêm ở căn cứ rất tối, phòng lại lạnh nhưng cô vẫn không hề sợ hãi, nếu như có thể, cô thực sự muốn rời khỏi căn phòng này, tới bãi tập sáng đèn bên dưới đi một vòng.
Nghĩ tới căn phòng bên cạnh, Dạ Lương Thành và Nhậm San San đêm nay rất có thể sẽ...
Cung Muội Muội có cảm giác như muốn phát điên, giống như bị trói vào cột lăng trì vậy.
Trong đầu cô đều là hình ảnh mà phòng bên cạnh có thể đang diễn ra, Nhậm San San xinh đẹp gợi cảm dựa vào lồng ngực vạm vỡ, mạnh mẽ của anh...
Buổi sáng.
Cung Muội Muội nửa tỉnh nửa say, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng cô lập tức bừng tỉnh, cảm thấy hai mắt cay xè, đó là vì đêm qua cô thức tới gần sáng mới ngủ, mắt đã hơi sưng rồi.
Cô chỉnh sửa quần áo ra mở cửa, bên ngoài anh lính trẻ tuổi nhìn cô, giơ tay chào: "Cung tiểu thư, mời tới căng tin ăn sáng."
"Được thôi, cám ơn, tôi đi liền." Cung Muội Muội đôi mắt vô hồn nói.
Anh lính có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô: "Cung tiểu thư, tối qua cô ngủ không ngon giấc sao?"
"À! Giường lạ, ngủ không quen!" Cung Muội Muội mỉm cười, đóng cửa lại, bước tới bên tủ quần áo, nhìn thấy bên trong có đặt một bộ rằn ri của nữ mặc hàng ngày, cô mặc lên người, thắt đai lưng, trông cũng khá giống với một nữ quân nhân.
Cô cầm cốc đi đánh răng rửa mặt về, khi đi qua phòng của Dạ Lương Thành, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng đau đớn nhưng dù có đau đớn hơn nữa thì cô tuyệt đối cũng không còn mơ tưởng gì về người đàn ông này nữa.
Vì trong tim cô, anh đã bẩn rồi.
Cung Muội Muội tìm tới căng tin, Nhậm San San không xuất hiện, Cung Muội Muội rất được chào đón, cô bưng phần ăn sáng tới trước mặt một người lính, một hàng binh lính đều đỏ mặt.
Phải biết là trong quân đội rất ít khi thấy con gái, huống hồ lại là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết như cô.
Cho dù cô mặc một bộ đồ rằn ri khá nam tính nhưng vẫn không thể che lấp được nét quyến rũ nữ tính.
"Chào thủ trưởng." Một tiếng chào tôn trọng vang lên.
Cung Muội Muội ngẩng đầu thì thấy Dạ Lương Thành mặc trang phục rằn ri màu xanh sẫm đang bước vào, anh cũng tới ăn sáng, ánh mắt anh sắc bén nhìn khắp một lượt và thấy Cung Muội Muội đang ngồi trong căng tin, anh lấy bữa sáng xong liền đi thẳng tới bên cạnh cô.
Cung Muội Muội cúi đầu ăn, khi trái tim của một người con gái đã chết, vậy thì cô sẽ nhận được cuộc sống mới, giống như phượng hoàng sau khi tắm trong lửa sẽ lại phô diễn vẻ đẹp của nó trước người đời.
Dạ Lương Thành ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chặp, trong lòng vô cùng kinh ngạc, anh không thấy cô buồn bã oán trách, cũng không thấy cô giận dữ tủi hờn, người con gái trước mặt bình tĩnh khiến anh hốt hoảng.
"Hôm qua ngủ có ngon không?" Dạ Lương Thành hỏi.
Cung Muội Muội ngẩng đầu mỉm cười: "Ngủ rất ngon."
Cô cười, cười xinh đẹp và rạng rỡ, nhưng trái tim Dạ Lương Thành bỗng trở lên giá buốt.
"Vậy sao? Tôi còn tưởng rằng em không quen." Dạ Lương Thành nhíu mày.
"Ăn sáng xong sẽ đi thẩm vấn phạm nhân sao?" Cung Muội Muội ngẩng đầu hỏi.
"Tôi sắp xếp vào buổi chiều."
"Buổi chiều? Điều đó có nghĩa là buổi sáng tôi có thời gian tự do cá nhân phải không?" Cung Muội Muội vui mừng hỏi.
Điều này càng khiến Dạ Lương Thành không hiểu cô, gương mặt anh nghiêm khắc, gật đầu: "Em muốn làm gì sao?"
"Đây là lần đầu tiên tôi tới căn cứ lớn thế này, tôi muốn đi dạo xung quanh, anh có thể phái người đi cùng tôi được không?" Đôi mắt to tròn long lanh của Cung Muội Muội nhìn anh.
Dạ Lương Thành nhìn nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp của cô lập tức sững người, cô không còn giận sao?
"Vừa hay hôm nay tôi được nghỉ, tôi sẽ dẫn cô đi!" Bỗng nhiên một người lính lên tiếng tự tiến cử.
Đôi mắt long lanh hút hồn của Cung Muội Muội lập tức hướng về phía người lính trẻ tuổi kia: "Thật sao? Được thôi! Vậy chúng ta ăn sáng xong rồi đi!"
"Được!" Người lính bị nụ cười của Cung Muội Muội làm cho mê mẩn hồn phách cũng bay mất ba phần.
Người binh lính ở bên cạnh cùng sững sỡ, cô gái này không cười đã đẹp, khi cười lập tức khiến trái tim họ tan chảy.
Đừng nói binh lính ngẩn ngơ, tới Dạ Lương Thành cũng mê mẩn vài giây, anh thực sự không thể ngờ rằng, sau một đêm, Cung Muội Muội lại trở lên khiến anh khó đoán.
Lúc này Cung Muội Muội nhìn thấy Nhậm San San bước tới, cô ta cũng mặc một bộ đồ rằn ri, tuy nhiên nét gợi cảm mê hồn kia vẫn không hề che giấu, Cung Muội Muội nhìn thấy cô ta liền vẫy tay chào: "Chị San San, bên này."
Nhậm San San nghe thấy tiếng chị, có phần ngạc nhiên nhìn Cung Muội Muội. Cô gái này sao lại trở lên nhiệt tình tới vậy? Có điều cô nhanh chóng phát hiện Dạ Lương Thành đang ngồi đối diện với Cung Muội Muội.
Nhậm San San mang đĩa thức ăn sáng bước tới, lúc này Cung Muội Muội đã nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình, đứng dậy: "Chị San San, mọi người ăn từ từ nhé, em đi trước đây."
Nói xong, Cung Muội Muội liền nói với người lính ở bên cạnh: "Đi thôi!"
Người lính đó lập tức nhìn sắc mặt của thủ trưởng, ý, sao sắc mặt của thủ trưởng lại xám xịt khó coi tới vậy?
"Thủ trưởng, tôi có thể lái xe đưa Cung tiểu thư đi dạo được không?" Anh lính nuốt nước miếng nói.
"Không được đi quá xa." Sắc mặt của Dạ Lương Thành cũng đen như chính họ của anh ta vậy.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn theo bóng Cung Muội Muội và người lính kia rời đi, anh đã quên mất mình chưa ăn một miếng nào.
Nhậm San San quan sát gương mặt anh, có chút kinh ngạc: "Sao vậy? Vẫn lo lắng về việc thẩm vấn sao?"
"Không phải." Dạ Lương Thành nheo mắt, lạnh nhạt trả lời.
"Em tưởng rằng tối qua chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc." Nhậm San San có chút buồn bã thất vọng nhìn anh: "Chí ít, anh không nên đối xử với em lạnh nhạt vô tình tới vậy."
"Tối qua tôi mệt!"
"Mệt tới mức không muốn nói chuyện với em dù chỉ một câu sao? Thậm chí còn không cho em vào cửa?" Nhậm San San trách móc, tối qua cô gõ cửa phòng anh nhưng Dạ Lương Thành chỉ nói một câu tôi mệt rồi để tiễn khách.