"Được!"
Lúc này ở sàn đấm bốc cánh đây một trăm kilomet, đèn thắp sáng rực rỡ từ lâu, họ đang vô cùng mong đợi trận đấu lôi đài tổ chức hàng tháng, bọn họ thích chảy máu, thích chiến đấu kịch liệt, chỉ có như vậy mới có thể mang lại niềm vui cho khách tới xem, giúp họ có cảm giác nhẹ nhàng giải tỏa áp lực.
Trong phòng nghỉ, các tuyển thủ bên cạnh đều đã chuẩn bị xong xuôi để thi đấu, ai nấy nhìn đối phương cũng giống như nhìn kẻ thù ba đời của mình.
Nhìn thêm nữa sẽ có thể làm dấy lên chiến ý mãnh liệt của đối phương.
Lúc này hai tuyển thủ đã bắt đầu ra tay, ban tổ chức lập tức cử người tới kéo hai người họ ra.
Thẩm Kiệt bước vào, nói với Phong Dạ Minh đang nhắm mắt dưỡng thần: "Crowe tới rồi."
Phong Dạ Minh mở mắt, hai ánh mắt sắc lạnh ánh lên chiến ý sục sôi: "Được, trông chờ cả vào tối nay." Phong Dạ Minh nắm chặt nắm đấm, các khớp tay kêu lên răng rắc, khiến một tuyển thủ ở bên cạnh nhìn qua, khi tiếp xúc với ánh mắt của Phong Dạ Minh, ánh mắt hắn liền ánh lên vẻ sợ hãi.
Người đàn ông trẻ tuổi này không giống với đám tuyển thủ cơ bắp cuồn cuộn khắp người, vô cùng nóng nảy, trên người anh có một loại sức mạnh bạo phát khiến người ta khiếp sợ.
Sáu rưỡi đi vào, bảy giờ chuẩn mở màn, Phong Dạ Minh cầm thẻ số thứ tự, vỗ tay về phía Thẩm Kiệt: "Vào thôi."
Thẩm Kiệt lo lắng nhìn anh: "Nếu như không gắng gượng được thì đứng cố, tôi có thể dẫn cậu đi."
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Trong từ điển của tôi không có hai từ thất bại."
Thẩm Kiệt bật cười không biết nói sao: "Được thôi, cậu là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp."
Bảy rưỡi, đã diễn ra hai trận đấu, hơn hai mươi tuyển thủ đấm bốc được chia thành hai bên thi đấu, quyết chiến chọn ra tuyển thủ mạnh nhất, cuối cùng sẽ đấu phân thắng thua.
Ở đây không được đối xử như ở sàn đấu chuyên nghiệp, ở đây, lên sàn đấu sẽ phải chiến đấu tới cuối cùng, giữa trận không được nghỉ ngơi, cũng không có người vây quanh chăm sóc.
Hoặc là thắng, hoặc là chết, hoặc là tự động bỏ cuộc, bồi thường một trăm đô la cho ban tổ chức, cuối cùng không được gì cả.
Người khác vì tiền, Phong Dạ Minh vì muốn lọt vào tổ chức của Crowe.
Trận đấu từ tám rưỡi tới chín giờ chính là chiến trường của Phong Dạ Minh, nước da màu bánh mật, gương mặt châu Á tuấn tú, vừa lên sàn đã nhận được sự chú ý của các thế lực, vì anh đã đánh được hai tuyển thủ xuống sàn trong vòng chưa đầy mười phút.
Trí tuệ và sự dũng mãnh tỏa ra trên người anh không phải có thể luyện ra được ở trên sàn đấm bốc.
Đối phó với những tuyển thủ được bồi dưỡng để đấm bốc, anh dường như không hề mất sức. Lúc này dưới sàn có một gã đàn ông định báo thù cho em trai, gã cầm một cây gậy muốn lên sàn báo thù, Phong Dạ Minh nhìn thấy cơ hội lập tức đánh cho gã này một trận đã đời, thể hiện sự tàn bạo và vô nhân tính của mình.
Crowe thích nhất chính là những kẻ tay sai đã mất đi nhân tính, vì những người như vậy có thể làm được việc lớn.
Crowe chừng bốn mươi tuổi, ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt hắn ánh lên sự hứng thú đối với người đàn ông châu Á trên sàn đấu kia.
Trong tay hắn đã có một Thẩm Kiệt, lúc này hắn lại nhìn thấy thêm một thuộc hạ dũng cảm vô địch nữa, bây giờ hắn đang trao đổi một vụ giao dịch lớn, là lúc cần dùng người. Hắn ghé lại gần một tên thuộc hạ đứng bên cạnh thì thầm điều gì đó.
Gã thuộc hạ kia liền gật đầu.
Chiến thắng cuối cùng thuộc về Phong Dạ Minh, trên người anh có một vài chỗ bị thương ngoài da nhưng không hề nghiêm trọng.
Gã đàn ông bị anh hạ gục bị gãy mấy chiếc xương sườn, tắt thở.
Thẩm Kiệt đứng ở trên cao nhìn người của Crowe đi tìm Phong Dạ Minh ở dưới sàn đấu, hắn biết rằng đã thành công.
Quả nhiên, Phong Dạ Minh vừa xuống khỏi sàn đầu, người của Crowe liền đuổi theo, lúc này Phong Dạ Minh một tay nhận tiền của ban tổ chức, đang đếm tiền theo kiểu coi tiền của là mạng sống.
Anh cũng nhìn thấy người của Crowe đang tới nhưng giả bộ không thấy gì, nhưng thể tiền quan trọng hơn với anh.
"Hi, chào anh, nếu như anh cần tiền thì có thể đi theo tôi, tôi đảm bảo anh có thể có được nhiều tiền hơn trận đấu này."
"Có bao nhiêu? Gấp mười lần không?" Phong Dạ Minh nhai kẹo quay người lại hỏi.
Gã đàn ông này thấy Phong Dạ Minh là người có thể dùng tiền để khống chế liền mỉm cười thần bí: "Chỉ cần anh làm tốt, trăm lần cũng không khó."
Phong Dạ Minh lập tức mở tròn mắt: "Trăm lần? Anh chắc chứ?"
"Hãy đi theo tôi gặp ông chủ của tôi!"
Phong Dạ Minh liền đi theo, ánh mắt ngập tràn khí thế tham tiền.
Cuối cùng anh cũng được dẫn tới trước mặt Crowe, Crowe đứng dậy nói với anh: "Tôi là Crowe, làm về phương diện vũ khí, có hứng thú tham gia sự nghiệp của tôi không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh lóe sáng, nhưng cuối cùng vẫn cảnh giác nhìn hắn: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?"
"Làm việc sở trường của cậu, đánh chém giết người phóng hỏa đều có thể làm, có tiền, gấp cả trăm lần số tiền mà cậu nhận được từ đây."
Phong Dạ Minh lập tức giả vờ bị thu hút: "Tôi cần tiền, anh chắc rằng có thể cho tôi nhiều như vậy chứ?"
"Cậu cần tiền làm gì sao?"
"Tôi có một người em gái bị bệnh ung thu, nó ở nước ngoài, cần tiền để cứu mạng."
Crowe thích nhất là những thuộc hạ trung thành với hắn, Phong Dạ Minh bây giờ cần tiền chính là việc tốt nhất hắn có thể lợi dụng.
"Tối nay đi theo tôi, tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu."
"Không cần, tôi có thuê nhà, thích sống riêng, anh chỉ cần nói cho tôi biết khi nào có thể đi làm là được."
Crowe khẽ nheo mắt: "Đưa danh thiếp cho cậu ta, sáng mai tới địa chỉ ở bên trên báo danh, cậu đã thành công có được công việc."
Nói xong Crowe liền dẫn người rời đi.
Khoảng mười giờ, Thẩm Kiệt lái xe dẫn anh về lại nơi ở, tới trước cửa nhà Thẩm Kiệt, hắn liền giao xe cho Phong Dạ Minh: "Đây là xe tôi mới mua sáng nay, không ai biết là của tôi, cậu lái đi."
Phong Dạ Minh ngồi vào trong xe, nhìn căn nhà vẫn còn sáng đèn, một người phụ nữ bước nhanh ra ngoài, bế một con và dắt tay một con ra đón Thẩm Kiệt.
Thẩm Kiệt ôm cậu con trai lên bước vào trong.
Trong lòng Phong Dạ Minh dấy lên cảm giác ấm áp, bây giờ anh đã hiểu Thẩm Kiệt liều mạng như vậy là vì điều gì.
Là vì tình yêu, vì trách nhiệm.
Dạ Nghiên Tịch bắt đầu lo lắng từ lúc tám giờ, vì Phong Dạ Minh vẫn chưa trở về.
Cô dùng tất cả mọi kiên nhẫn để đợi anh, nếu như anh còn chưa trở về cô sẽ ra ngoài tìm anh.
Khi cô gần như mất hết kiên nhẫn, đột nhiên ngoài cửa vọng lại tiếng mở cửa, Dạ Nghiên Tịch không khỏi giật mình, hỏi vọng ra ngoài cửa: "Ai vậy?"
"Là anh." Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến trái tim cô lập tức hạ xuống.
Mở cửa ra, trong ánh sáng rõ mồn một, cô nhìn thấy chàng trai bước vào, trên mặt có bôi màu, toàn thân tỏa ra mùi mồ hôi và những mùi hơi phức tạp, giống như người mới từ chiến trường trở về.
"Anh..." Khóe mắt Dạ Nghiên Tịch đỏ hoe, anh đã đi làm gì vậy?
Cảm giác xót ruột khiến cô muốn lập tức chạy tới ôm anh, Phong Dạ Minh liền bật cười đẩy cô ra: "Đợi anh tắm xong rồi ôm, người anh bẩn quá, không muốn dính lên người em."
"Anh đi đâu vậy?" Dạ Nghiên Tịch hỏi thẳng.
"Tắm xong rồi nói với em." Dứt lời, Phong Dạ Minh liền cầm quần áo đi về phía phòng tắm.
Dạ Nghiên Tịch vô cùng lo lắng, cô lặng lẽ ngồi đợi anh ra.
Chừng hai mươi phút sau, anh tắm sạch sẽ xong lập tức khôi phục lại dáng vẻ điển trai, khôi ngô vốn có, Dạ Nghiên Tịch liền bước tới ôm chầm lấy anh.
Phong Dạ Minh cúi đầu hôn lên tóc cô: "Anh không sao."
"Anh đi đánh nhau sao?"
"Đi lên sàn đánh một trận để thu hút sự chú ý của trùm buôn bán vũ khí Crowe, bây giờ anh đã thành công vào trong nội bộ trở thành một trong số những tay sai của hắn."
Dạ Nghiên Tịch trợn tròn mắt, có chút tức giận nhìn anh: "Vậy mà sáng nay anh không nói với em."
"Anh sợ em sẽ ngăn cản anh." Phong Dạ Minh cúi người, hôn lên tóc lên má cô để dỗ dành.
Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu, cả giận đấm vào ngực anh.
"A..." Anh lập tức tỏ ra yếu ớt, vẻ mặt mong được yêu thương.
Quả nhiên trong mắt Dạ Nghiên Tịch đâu còn lửa giận nữa, chỉ thấy xót ruột, vội vàng đỡ lấy anh: "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau để em xem nào."
Phong Dạ Minh liền mỉm cười, chỉ vào vài chỗ bị đau: "Ở đây, ở đây."
"Ngồi xuống, em lấy nước ấm chườm cho anh sau đó bôi thuốc."
Phong Dạ Minh ngoan ngoãn ngồi xuống, Dạ Nghiên Tịch liền chườm giúp anh, nhìn những chỗ bầm tím trên người anh, khóe mắt cô rơm rớm lệ, nhưng lúc này trong lòng cô không hề yếu đuối, cô càng thêm quyết tâm ở bên cạnh anh trong lúc này, khi anh bị thương chí ít cô còn có thể giúp anh bôi thuốc, chăm sóc cho anh.
"Nghiên Tịch, đợi sau khi chúng ta thành công, anh nhất định sẽ bù đắp cho em." Phong Dạ Minh rất xót xa, khiến cô phải chịu khổ cùng anh ở đất nước chiến loạn thế này.
"Được, dùng cả đời anh để bù đắp cho em là được." Dạ Nghiên Tịch bật cười.