“A Trân, hôm nay thay thuốc còn đau không?” Nhan Lạc Y quan tâm hỏi.
Bạch Trân mỉm cười lắc đầu: “Không đau lắm nữa.”
Cô y tá dặn dò mấy thứ rồi đẩy cửa ra ngoài, Nhan Lạc Y đi rót cho cô một ly nước, Bạch Trân nhìn bóng lưng cô, do dự một chút, cô vẫn là vô cùng hiếu kỳ về chuyện của Nhan Lạc Y.
“Lạc Y, cậu và ngài phó tổng thống có quan hệ như thế nào vậy?” Bạch Trân tò mò hỏi thẳng.
Nhan Lạc Y đỡ lấy nước, cả người ngơ ra, cô bưng nước tới, nhìn vào ánh mắt vẫn cứ đang chăm chú quan sát mình của Bạch Trân, cô mỉm cười: “Cậu đã nghe được gì sao?”
“Lúc nãy khi thay thuố, tớ nghe thấy bọn họ đang tám chuyện, nói cậu là bạn gái của ngài phó tổng thống, Lạc Y, có đúng không? Cậu thật sự sắp trở thành phu nhân phó tổng thống sao?” Lúc nói những lời này, trong ánh mắt của Bạch Trân không che giấu được vẻ ngưỡng mộ.
“Tớ...” Nhan Lạc Y vốn cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
“Tớ có thể nằm viện ở đây, còn được miễn tiền thuốc men, có phải cũng là nhờ phúc của ngài phó tổng thống không? Lạc Y, cậu nói cho tớ đi được không! Tớ là chị em tốt nhất của cậu đấy.” Trong lòng Bạch Trân hiếu kỳ muốn truy tìm căn nguyên.
Mấy ngày này Nhan Lạc Y cũng rất mệt mỏi, lúc cô và Bạch Trân học đại học, chuyện gì cũng nói, không có bí mật gì giấu diếm đối phương, mà Bạch Trân cũng chưa từng giấu diếm chuyện của cô, thật lòng đổi lấy thật lòng, đây mới là tình bạn trường tồn.
Nhan Lạc Y gật đầu: “Đúng, là anh ấy sắp xếp, lúc tớ nhận được điện thoại cầu cứu của cậu, chính là đang ở nhà anh ấy. Nếu là tớ thì đã không có cách nhanh như vậy đã cứu cậu ra ngoài, nhưng anh ấy đích thân ra lệnh cho phía cảnh sát, mới cấp tốc xuất cảnh.”
Bạch Trân vừa cảm kích vừa cảm động trong lòng, thì ra, lần này cô có thể nhặt một mạng về là nhờ phúc của ngài phó tổng thống, cô cảm thấy quá vinh hạnh rồi.
“Lạc Y, có cơ hội, tớ thật sự muốn nói một tiếng cảm ơn ngài phó tổng thống.” Nói xong, Bạch Trân không khỏi mỉm cười kéo tay cô lại: “Lạc Y, cậu thật sự quá hạnh phúc rồi, ngài phó tổng thống là bạn trai của cậu đấy!”
Nhan Lạc Y mím môi than nhẹ một tiếng: “Hiện tại chúng tớ chỉ là bạn bè, không phải là người yêu.”
Bạch Trân kinh ngạc hỏi: “Tại sao? Hai người chia tay rồi sao? Sao cậu lại có thể chia tay anh ấy cơ chứ!”
Nhan Lạc Y khổ sở trong lòng, cũng chỉ có thể nói với Bạch Trân, bởi vì cô là người hiểu cô.
“A Trân, cậu còn nhớ chuyện hôm bọn mình đi xem bói không? Lời thầy bói kia nói...”
“Đó là giả đấy, lão nói bậy thôi, lão có thể tính được lần này tớ sắp mất mạng không? Cậu tuyệt đối không được tin.” Bạch Trân lập tức phản bác cô.
“Nhưng mà... những chuyện xảy ra xung quanh tớ là thật, người yêu tớ đều bỏ tớ mà đi, còn người tớ yêu đều vì tớ mà tổn thương.” Khóe mắt Nhan Lạc Y rơm rớm nước mắt, cô không dám nghĩ về người thân cả đời của mình, sợ không mặt mũi nào đối diện với họ.
“Sao có thể chứ? Bố mẹ cậu chỉ là ngoài ý muốn mà! Còn bố nuôi cậu, ông ấy chỉ là ngã bệnh, em trai cậu bị tai nạn ô tô cũng chỉ là ngoài ý muốn.” Bạch Trân khuyên cô.
Nhan Lạc Y khịt mũi: “Không chỉ là họ, thực ra tớ còn có bố mẹ ruột, còn có ông bà nội.”
“Cậu là được nuôi dưỡng?” Bạch Trân mới biết được thân thế của cô, không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Nhan Lạc Y gật đầu: “Đúng, tớ là được bố mẹ nuôi nhận về, bố mẹ ruột của tớ, còn có ông bà nội, bọn họ...”
“Bọn họ sao rồi?” Bạch Trân nhìn sắc mặt của cô, cô hoang mang trợn tròn mắt: “Lẽ nào họ... cũng...”
“Tất cả họ đều đã rời khỏi thế giới này rồi, cũng là tai nạn xe.” Nhan Lạc Y cắn môi, cố cầm nước mắt.
Bạch Trân muốn khuyên cô, lúc này, đành phải nuốt lại, cảnh đời của Nhan Lạc Y thật quá thê thảm, bên cạnh cô cuối cùng chỉ còn một người em trai.
“Lạc Y... đừng buồn nữa, không phải ngài phó tổng thống đang bên cạnh cậu sao? Còn có em trai cậu nữa!”
“Em trai tớ xảy ra tai nạn xe, phải vào phòng cấp cứu... Tớ cảm thấy những người bên cạnh tớ đều sẽ gặp phải nguy hiểm. A Trân, thầy bói nói đúng, tớ là người không may mắn, tớ đem lại vận rủi cho họ!” Ánh mắt Nhan Lạc Y lóe lên sự tự trách mãnh liệt: “Vì sao người gặp phải những vận rủi kia không phải là tớ cơ chứ?”
Bạch Trân rút một miếng khăn giấy lau nước mắt cho cô, tình cảm lúc này của Nhan Lạc Y, là mấy ngày này đã kìm nén quá lâu, cho nên, khiến cô rất muốn nói ra hết: “A Trân, tớ không thể thích anh ấy, tớ cũng không thể đứng bên cạnh anh ấy, tớ phải rời khỏi anh ấy, anh ấy mới có thể an toàn, mới sẽ không bị vận xui của tớ liên lụy tới, cho dù tớ không nỡ, tớ cũng không thể hại anh ấy.”
Lúc mới đầu A Trân còn nghe chưa hiểu, bây giờ cô hiểu rồi, anh ấy mà Nhan Lạc Y nói, chính là ngài phó tổng thống ư?
“Lạc Y, cậu ngốc quá! Cậu lại vì những chuyện này mà rời bỏ người cậu thích sao?” Bạch Trân đau lòng thay cô, tình cảm đó, các cô gái khác cầu còn chẳng được, cô lại chủ động từ bỏ.
Nhan Lạc Y lắc đầu, cô chỉ là không dám nói, Phan Lê Hân cũng đã từng bị súng bắn, cũng xảy ra một việc rất lớn.
“A Trân, tớ chỉ muốn sống một mình, một người tìm một nơi không có ai, sống yên tĩnh.” Nhan Lạc Y nói ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, tuy còn có nước mắt, nhưng cũng có kiên định.
Bạch Trân nhìn cô, vừa đau lòng vừa không biết làm sao, nhưng vẫn muốn khuyên cô một câu: “Lạc Y, nếu phó tổng thống thật sự thích cậu, anh ấy nhất định sẽ không để ý đến những việc này, cậu như vậy sẽ không tiếc nuối sao?”
“Chỉ cần anh ấy bình yên vô sự, bảo tớ làm gì cũng được.” Nhan Lạc Y cười cay đắng: “Cho dù cần tính mạng của tớ, tớ cũng không chút do dự.”
Bạch Trân nghe xong, hỏi một câu nghiêm túc: “Cậu thật lòng yêu anh ấy đúng không?”
Nhan Lạc Y mím môi, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đau khổ, chính là câu trả lời của cô.
Yêu nhưng không thể yêu, đó là chuyện đau khổ nhất.
“Vậy anh ấy cũng yêu cậu đúng không?” Bạch Trân vẫn chưa có cơ hội gặp Phan Lê Hân, cô nghĩ, phó tổng thống nhất định là yêu cô ấy nhỉ!
Nét mặt Nhan Lạc Y hơi hoảng hốt, cô lại hy vọng anh ấy không yêu mình.
Bạch Trân đau lòng giơ tay ôm chặt cô.
Buổi chiều, Nhan Lạc Y và Bạch Trân đang nói về một số dự định sau này. Bạch Trân nghe nói cô phải đi quyên góp cho mấy trường học, còn phải đích thân dạy học, Bạch Trân cũng thấy nhiệt huyết sôi trào. Cô cũng muốn giống như Nhan Lạc Y, rời khỏi cái đô thị lớn nhiều phiền não này, đến sống ở vùng cao yên tĩnh hai năm, cùng một tổ với Nhan Lạc Y cũng tốt. Nhan Lạc Y lại khuyên cô bình tĩnh một chút, bởi vì kế hoạch cuộc đời của cô và Bạch Trân là không giống nhau, cô chỉ muốn cô độc sống quãng đời còn lại.
Bạch Trân thấy hơi đói bụng, Nhan Lạc Y nói trong bệnh viện có một nơi có món điểm tâm ngọt rất ngon, đích thân đi mua cho cô một túi, Bạch Trân không khỏi mong chờ.
Sau một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó, cửa đẩy ra, Bạch Trân tưởng là cô y tá tới kiểm tra phòng, nhưng không ngờ, người bước vào bỗng đâu lại là một người đàn ông khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ, sự xuất hiện của anh khiến Bạch Trân nhất thời cảm thấy cả căn phòng đều có cảm giác bị áp bách.
Chỉ thấy người đàn ông tuấn tú phi phàm, khuôn mặt anh tuấn lại góc cạnh, thân thể cao to mặc một bộ vest màu thẫm, phong thái của một cấp trên, biểu lộ sự tự nhiên.
Đầu óc Bạch Trân trống rỗng mấy giây, liền biết thân phận của người đến.
“Anh là ngài phó tổng thống?” Bạch Trân kích động đến suýt chút nữa thì đứng lên trên giường.
“Cô Bạch, vết thương có đỡ hơn chưa?” Phan Lê Hân tưởng Nhan Lạc Y ở đây, không ngờ cô không có ở đây.
Bạch Trân lập tức được sủng ái mà lo sợ: “Cảm ơn ngài tổng thống quan tâm, tôi khỏe nhiều rồi, ngài tìm Lạc Y sao? Cô ấy sắp trở về rồi.”
Phan Lê Hân gật đầu một cái, đi tới chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống. Bạch Trân vừa căng thẳng vừa kích động, đối diện với ngài phó tổng thống của quốc gia tôn quý, người bình thường có ai là không kích động đến luống cuống chân tay chứ.
“Ngài phó tổng thống, cảm ơn ngài lần trước đã cứu tôi, Lạc Y đã nói với tôi cả rồi, nếu không có ngài, tôi có thể không may mắn như vậy.” Bạch Trân tuy căng thẳng nhưng trong lòng cảm kích, vẫn nhân cơ hội nói ra.
“Cô Bạch không cần khách khí như vậy, đây là một phần trong công việc của tôi.” Phan Lê Hân mỉm cười.
Bạch Trân nhìn người đàn ông nổi bật này chỉ cảm thấy Nhan Lạc Y từ bỏ anh thì quả thật đáng tiếc chết thôi! Quả là tiếc nuối lớn của đời người, sao lại vì một lời nói của thầy bói mà từ bỏ người đàn ông ưu tú như vậy cơ chứ?
“Ngài phó tổng thống, ngài rất thích Lạc Y sao?” Bạch Trân hỏi.
Phan Lê Hân hơi ngơ ngác, anh gật đầu: “Thích.”