Dạ Nghiên Tịch đi làm vào mỗi tuần hai tư sáu, với lại ngày mai là ngày nghỉ, cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cô không phải là dạng người thích ngủ nướng, cô có giờ giấc ngủ nghỉ vô cùng quy luật.
Cô đến bên cạnh bờ hồ cách nhà không xa để chạy bộ buổi sáng, đây là chỗ vận động hàng ngày của cô, cô đeo tai nghe, nghe nhạc, thân mặc bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, chỉ để lộ một khuôn mặt tròn trịa vô cùng trắng trẻo sạch sẽ.
Dưới ánh nắng ban mai, cô gái như cô, rất thu hút sự chú ý của người ta. Đột nhiên, Dạ Nghiên Tịch đang chạy bộ, bất ngờ nghe thấy tiếng hô của một người ở nơi khác vang đến, "Cướp! Bắt cướp, túi của tôi… túi của tôi!"
Dạ Nghiên Tịch lập tức tháo tai nghe, khi phân biệt được hướng kêu cứu, thân hình của cô lập tức chạy qua bên đó.
Chỉ thấy một vị phu nhân trạc năm mươi tuổi, ăn mặc sang trọng đang cầu cứu người đi đường, "Hãy giúp tôi đuổi theo tên cướp, nó giật túi của tôi, trong túi có đồ vật rất quan trọng, ai có thể giúp tôi được không!"
Vị phu nhân này rõ ràng rất chú trọng chuyện ăn mặc, dưới chân là đôi giày cao guốc, lúc này, sao có thể đuổi kịp tên cướp kia chứ?
Dạ Nghiên Tịch thấy tên cướp trẻ tuổi đang cầm cái túi, vượt qua lan can, thấy đang biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Cô lập tức nói với vị phu nhân đó, "Dì ơi hãy yên tâm, con đuổi theo lấy lại túi cho dì, dì đứng ở đây đợi con."
Dứt lời, Dạ Nghiên Tịch vô cùng nhanh chóng đuổi theo về hướng biến mất của tên cướp đó. Dạ Nghiên Tịch sở hữu năng lực theo dõi vô cùng nhạy bén, khi cô đuổi theo đến một khu rừng, cô chỉ nhìn lướt tứ phía, liền biết tên cướp lựa chọn con đường nào để ẩn núp.
Dạ Nghiên Tịch đuổi qua đó, kẻ cướp đang thả lỏng cảnh giác, lúc này, đang mở túi lục lọi xem đồ đạc quý trọng bên trong trên một chiếc bàn đá.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy cô gái đuổi theo khi nãy, lập tức nguyền rủa một câu, cầm túi lên vội vàng bỏ chạy, Dạ Nghiên Tịch hô một tiếng, "Đứng lại cho tôi."
Tên cướp đó thường xuyên phạm tội, về phương diện bỏ chạy vô cùng có bản lĩnh, hắn tự nhận một cô gái trẻ tuổi đuổi theo qua đây, chắc chắn sẽ đuổi không kịp.
Tên cướp nghĩ đến món đồ cướp trong tay, đó là một chiếc túi LV, trong đó chắc chắn có đồ rất đáng giá, bèn dốc hết sức bỏ chạy về phía trước.
Nhưng mà, hắn quay đầu lại, trong lòng hoảng sợ, tại sao người phụ nữ ở phía sau lại gần hơn nữa rồi, đợi đến khi hắn quay đầu lại lần thứ ba, Dạ Nghiên Tịch chỉ còn cách hắn chừng năm mét.
Tên cướp lập tức giở trò, vội vàng rút một cây dao nhỏ trong túi ra, quay đầu uy hiếp Dạ Nghiên Tịch đang lao tới, "Nha đầu thúi, ngươi dám đuổi theo qua đây, thì ta không khách sáo nữa đâu."
Dạ Nghiên Tịch hơi thở gấp, ánh mắt hơi nheo, "Cậu coi cậu là một thằng đàn ông bình thường, làm gì không được? Mà phải làm chuyện phạm pháp?"
"Liên quan gì đến cô." Người đàn ông trạc ba mươi tuổi đầu, khuôn mặt đầy mỡ, thoạt nhìn liền biết thuộc thành phần cặn bã của xã hội.
Dạ Nghiên Tịch nói với hắn, "Trả túi xách lại cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi ra tay, đưa cậu tới đồn cảnh sát tự thú."
Người đàn ông cảm thấy lời nói này quả thật nực cười, "Nha đầu thúi, cô muốn chết thì đúng hơn."
Dứt lời, tên cướp lập tức cầm dao đâm dữ dội vào người của Dạ Nghiên Tịch, người bình thường, thấy sự hung tợn của hắn khi đoạt mạng người, đều bị doạ phát sợ rút lui.
Nhưng mà, Dạ Nghiên Tịch chỉ hừ nhẹ một tiếng, thân hình hơi nghiêng qua một bên, bàn tay tóm chặt lấy tay của người đàn ông, đập khuỷu tay của hắn va lên đầu gối của cô một cách dữ dội, người đàn ông đau đớn vội vàng thả lỏng tay ra, cây dao nhỏ rơi xuống đất.
Giây kế đó, người đàn ông chỉ cảm thấy bả vai dường như sắp bị kéo tụt ra ngoài, Dạ Nghiên Tịch nhẹ nhàng trở ngược hai cánh tay của hắn và khoá chặt, một tay lấy lại chiếc túi, và chân của cô đạp lên chui dao ngắn kia một cách tiêu sái, cây dao dường như có linh tính, lập tức bay lên, nằm gọn trong tay của cô.
Tên cướp mắt tròn mặt dẹt nhìn thấy cảnh tượng này, người phụ nữ này rốt cuộc là ai vậy? Thân thủ bất phàm, chính khí tràn đầy, hắn quả thật xui xẻo, mới lựa chọn hôm nay hành cướp.
Vị phu nhân trông chờ chiếc túi đang nóng lòng đi qua đi lại tại chỗ, trong lòng của bà vẫn là sự tuyệt vọng, lúc nãy người chạy đi đuổi theo tên cướp giùm bà ta, chẳng qua là một cô gái trẻ tuổi, còn tên cướp kia thì đã bỏ chạy xa như vậy.
Xem ra túi của bà chẳng còn hi vọng gì nữa rồi.
Đang suy nghĩ, mấy người ven đường cùng bà chờ đợi khi nãy đột nhiên vui mừng chỉ chỉ trước mặt, "Nhìn kìa, túi của bà mang về rồi kìa."
Vị phu nhân này lập tức vui mừng nghênh lên, Dạ Nghiên Tịch đưa túi cho bà, "Dì ơi, dì xem thử bên trong có thiếu mất đồ đạc gì không."
Vị phu nhân này vội vàng mở ra, thì ra trong túi của bà, có hộ chiếu và thẻ xanh sắp xuất ngoại định cư của bà, đây là những món đồ cần tiêu tiền mà phải có thời gian chờ đợi mới làm lại được.
"Cám ơn tiểu thư, không thiếu, không thiếu món nào cả." Phu nhân nói xong, cầm chiếc túi đánh mạnh lên người của tên cướp đó, "Tên cướp này, thật là không có nhân tính, ngay cả túi của bà già cũng cướp."
"Dì ơi, dì đừng giận, bây giờ con đưa hắn ta đến đồn cảnh sát." Dạ Nghiên Tịch an ủi.
Vừa vặn ở gần đây có đồn cảnh sát, Dạ Nghiên Tịch cứ thế mà vặn đưa tên cướp đi vào đó, trên đường đi tên cướp vẫn rất gian xảo định tỏ vẻ tội nghiệp để lừa gạt cô, nhưng Dạ Nghiên Tịch là dạng người gì, cô không có tình thương cảm đối với tội phạm đâu.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua, Dạ Nghiên Tịch là dạng thấy việc chướng mắt bất công, thì sẽ rút đao giúp đỡ, mục tiêu của cô chính là, khi còn sống, đả kích tất cả tội phạm.
Buổi trưa, Dạ Nghiên Tịch đi chợ mua thức ăn giùm mẹ, cuộc sống hiện giờ của cô là, thật tình quá nhàm chán, và, cô trốn trong nhà vẫn không ổn, bắt ép cô phải ra ngoài.
Thật ra tính cách của cô, không giống với những người phụ nữ bình thường, đi trên đường, có thể bắt gặp người đàn ông ưng ý, nảy sinh tình cảm.
Đại khái là mẹ cô quá muốn gả cô đi! Cho nên, có chuyện hay không có chuyện cũng bắt cô ra khỏi nhà dạo bước đảo vòng.
Dạ Nghiên Tịch làm việc cho mẹ, thì cô rất sẵn lòng, nhưng mà, những việc như xem trúng người đàn ông nào đó, thì không thể nào xảy ra đâu.
Dạ Nghiên Tịch đang cầm đồ ăn đi về hướng đậu xe, đột nhiên có một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười ngăn cô lại, "Chị ơi, có muốn tập thể hình không? Chúng tôi vừa khai trương một phòng tập, chị có hứng thú không?"
Dứt lời, tờ rơi của cô ấy được đưa vào tay của Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch vì lễ phép mà đón lấy, trả lời rằng, "Được, tôi có hứng thú sẽ xem."
Cô gái này cười vui vẻ, lập tức ngăn tiếp một vị khách nữ, "Chị xinh đẹp ơi, có ý định muốn tập thể hình không? Phòng tập của chúng tôi chị tìm hiểu thử nhé."
Dạ Nghiên Tịch thấy có một thùng rác ở trước mặt, cô bất chợt liếc nhìn một phát trước khi bỏ, chuẩn bị nhìn một lần, nhưng mà, cái nhìn này, đôi mắt của cô liền mở to mấy phần.
Chỉ thấy trên tờ rơi là tấm hình của cô và Phong Diệu, chết tiệt, đây chẳng phải là tên tiệm đấu kích của em trai họ hay sao? Từ khi nào, phía sau biến thành phòng tập thể hình rồi?
Và, chẳng phải cô nói không được dùng hình ảnh của cô để tuyên truyền sao?
Dạ Nghiên Tịch chỉ cảm thấy cơn tức giận bốc lên đầu, dùng hình của cô thì thôi, mà bên cạnh còn có người đàn ông cởi trần phía trên là chuyện gì vậy?
Nếu không đọc rõ dòng chữ, thì sẽ tưởng nam giới ở một khách sao nào đó đi ra bán thân.
Thân hình của Phong Diệu cực kì hút mắt trở thành điểm sáng trong tờ giấy tuyên truyền này, chiếm một nửa bề mặt giấy, hiển nhiên, lần này em họ đã nhắm sẵn mục tiêu, đó là nữ giới.
Trong khi Dạ Nghiên Tịch đang chìm đắm trong ngơ ngác, hai cô gái trẻ tuổi đi ngang qua người cô, trong đó có một người kinh ngạc nói, "Ồ! Nam huấn luyện viên này thật là đẹp trai quá đi! Tôi muốn đi quá!"
"Có đúng là thật không vậy!"
"Hay là, mình đi xem thử đi."
"Được đó!"
Dạ Nghiên Tịch cắn môi, ngồi vào trong xe, cô cầm điện thoại lên gọi số của Mã Tiểu Thiên.
"Alo, chị." Mã Tiểu Thiên ở đầu dây bên kia lập tức nhiệt tình bắt máy.
"Tiểu Thiên, chị đã nói rõ với em, không được lấy hình của chị đi tuyên truyền, em làm sao vậy?" Dạ Nghiên Tịch nói với vẻ bực dọc.
"Chị, chỉ mượn một tấm hình nhỏ của chị thôi mà! Chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ chiêu mộ được không ít khách nam, em cũng đã hết cách, nếu không có thành tích, cha của em sẽ bắt em đóng cửa đại cát đó."
Dạ Nghiên Tịch đang định nói gì đó, chợt bất lực cảnh cáo, "Không có lần sau."
"Biết rồi! Lần sau không dám nữa đâu." Mã Tiểu Thiên cười hê hê.
Dạ Nghiên Tịch ngồi trong xe, dán chặt vào người đàn ông trên tờ rơi, đường nét cơ bắp lộ lên, đường cong hoàn mỹ, dưới chiếc quần bó sát màu đen kia, là đôi chân dài tăm tắp, lấy anh làm hình đại diện tuyên truyền phòng tập thể hình, thì tuyệt đối thu hút người khác lắm.