Đường Mai kích động đến mức không biết phải làm sao, bà đứng lên mà toàn thân run rẩy, đứa trẻ trước mắt này chính là con gái mà năm đó bà đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới sinh ra được sao?
Thoáng cái mà nó đã lớn như vậy, quả thật không thể tin được, bà cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy.
"Con à..." Đường Mai đưa tay ra muốn chạm vào tay của Thượng Quan Ngưng Mạn, chẳng qua bàn tay của bà có hơi thô ráp nên vừa chạm vào tay cô lại bị cô khó chịu rút tay giấu ra sau lưng.
"Mẹ, bọn họ là ai vậy?" Thượng Quan Ngưng Mạn tức giận hỏi.
Phan Lệ cũng không định che giấu nữa, sắc mặt bà nghiêm túc nhìn cô và nói: "Ngưng Mạn, bọn họ chính là ba mẹ ruột của con."
"Cái gì?" Sắc mặt Thượng Quan Ngưng Mạn tái đi, con mắt trợn tròn nhìn rồi lập tức lùi về phía sau một bước, dường như cô theo bản năng không muốn tin vào sự thật này.
"Con à, ba mẹ chính là ba mẹ ruột của con." Đôi mắt Trương Trạch Phúc ướt át và gật đầu nói.
"Tôi không tin, các người là kẻ lừa đảo! Các người không có việc gì chạy đến trong nhà tôi tới những lời bậy bạ gì vậy?" Thượng Quan Ngưng Mạn thở hổn hển mắng.
"Ngưng Mạn, con đang nói bậy bạ gì vậy?" Phan Lệ không khỏi tức giận khi nghe thấy cô nói vậy.
Mà hai vợ chồng bên cạnh vốn thấy có lỗi với cô nên nghe được câu này thì ngoại trừ tự trách và áy náy ra, bọn họ cũng không thể nói gì nữa.
"Mẹ, mẹ đuổi bọn họ đi đi, bọn họ căn bản không phải là ba mẹ của con." Thượng Quan Ngưng Mạn hoảng sợ nói với mẹ, ba mẹ ruột gì chứ, có ba mẹ như vậy quả thật chính là ác mộng của cô.
"Con à, ba mẹ thật sự là người đã sinh ra con, hơn hai mươi năm trước ba mẹ gặp nạn nên đành phải chạy ra nước ngoài, nhưng vì không thể dẫn theo con, cho nên ba mẹ mới gửi con lại đây."
"Các người nói dối, tôi không tin." Thượng Quan Ngưng Mạn phản bác rất mãnh liệt, cô nói xong thì xoay người vội vàng chạy về phía cầu thang.
"Ngưng Mạn, Ngưng Mạn!" Phan Lệ vội vàng gọi cô.
Nhưng Thượng Quan Ngưng Mạn căn bản không để ý tới bà, cô trực tiếp chạy lên tầng hai.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc nhìn nhau, cả hai đều ân hận về những chuyện lúc đầu mình đã làm, đáng lẽ bọn họ phải dẫn con gái đi cùng, nếu vậy thì sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
"Các người đừng vội. Có lẽ Ngưng Mạn nhất thời không tiếp nhận được chuyện này, hãy cho con bé một ít thời gian để nó bình tĩnh lại rồi sẽ tốt thôi." Phan Lệ an ủi.
"Đây là lỗi của chúng tôi, tại trước đây chúng tôi đã bỏ lại nó." Đường Mai rơi nước mắt.
"Chị đừng thương tâm, tôi rất hiểu hai người và tôi tin tưởng Ngưng Mạn cũng sẽ hiểu cho hai người thôi."
Đúng lúc này, ngoài cửa có một bóng người cao lớn bước vào. Đó là Hạ Lăng Sơ.
"Lăng Sơ, cháu tới rồi à." Phan Lệ nói với anh.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai này lại thầm suy đoán đây có phải là con trai của Phan Lệ hay không.
"Đây là con trai của chị tôi, nó tới thăm tôi thôi."
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn hai vợ chồng đang có vẻ sốt ruột và bi thương, gương mặt anh trở nên ôn hòa hơn. "Hai người thật sự là ba mẹ ruột của Ngưng Mạn sao?"
"Đúng vậy, chính là chúng tôi." Trương Trạch Phúc nói xong lại nghĩ đến chuyện gì đó nên lấy từ trong túi ra một cái vòng bạc. "Đây là vòng tay con gái của tôi đeo lúc đó, nó có một đôi nhưng tôi đã mang đi một cái."
Phan Lệ vừa nhìn cái vòng tay bằng bạc thì gật đầu và nói. "Không sai, khi tôi nhận Ngưng Mạn làm con nuôi thì trong tay con bé cũng có một chiếc vòng tay, nó là một đôi với cái này."
Hạ Lăng Sơ nhìn người phụ nữ. Trên mặt bà lộ ra sự vất vả nhưng gương mặt lại có vài phần giống với Thượng Quan Ngưng Mạn.
"Ngưng Mạn đâu rồi dì?" Hạ Lăng Sơ hỏi, khi nãy anh có nhìn thấy chiếc xe của cô ở trong sân.
"Vừa rồi dì nói chuyện với Ngưng Mạn nhưng con bé không thể tiếp nhận nên đi lên tầng hai rồi, dì đang tính đi khuyên nhủ con bé."
"Phu nhân, xin lỗi đã làm phiền bà, chúng tôi sẽ ở lại trong khách sạn gần đây. Lần này chúng tôi trở về cũng chỉ hi vọng được gặp lại con gái."
"Chuyện này thì phải xem ý Ngưng Mạn thế nào đã! Nếu như con bé muốn trở lại bên cạnh hai người thì tôi cũng muốn nhìn thấy cả nhà các người được đoàn tụ." Phan Lệ cũng bày tỏ suy nghĩ của mình để tránh cho hai vợ chồng này tưởng bà nuôi nấng con bé rồi không muốn trả lại cho bọn họ.
Hai vợ chồng nghe xong thì lập tức kích động tới rơi nước mắt, Hạ Lăng Sơ đứng bên cạnh nhìn ba mẹ ruột của Thượng Quan Ngưng Mạn cũng thấy yên lòng.
"Hai người đừng lo lắng, dì của cháu là một người rất tốt, con gái của các người từ nhỏ đến lớn đều được dì yêu thương." Hạ Lăng Sơ nói.
"Cảm ơn vị thiếu gia này, chúng tôi biết phu nhân nhất định là người lương thiện." Đường Mai gật đầu và nói.
"Phu nhân, thiếu gia, mong hai người cố gắng khuyên nhủ Ngưng Mạn giúp chúng tôi, chúng tôi tạm thời không quấy rầy mọi người nữa."
Vừa rồi, hai người cũng nhìn thấy phản ứng của con gái, bọn họ có ở lại đây cũng không thể làm cho cô tha thứ nên bọn họ chỉ mong vị phu nhân này có thể khuyên nhủ một chút để con gái trở về với mình.
"Được rồi, để tôi tiễn hai người ra ngoài." Phan Lệ nói xong rồi tiễn hai người ra ngoài.
Trong gian phòng trên tầng ba, Thượng Quan Ngưng Mạn đã khóc tới đỏ cả mắt, cô không nghĩ tới hai vợ chồng này sẽ là ba mẹ ruột của mình, không thể nào, cô không tin mình lại do bọn họ sinh ra.
Lúc này, cô thà tin tưởng mình chính là con ruột của Phan Lệ còn hơn.
Bọn họ tới nơi này làm gì? Bọn họ muốn dẫn cô trở về sao? Không, cô không muốn rời khỏi cái nhà này, cô cũng không muốn đi bất kỳ đâu cả.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, cô không lên tiếng trả lời, bên ngoài vang lên giọng nói của Phan Lệ. "Ngưng Mạn, là mẹ đây, con mở cửa cho mẹ được không?"
Thượng Quan Ngưng Mạn hít mũi rồi đi tới cửa và mở ra, nhìn thấy chỉ có một mình mẹ nên cô lập tức nhào vào trong lòng bà và tủi thân khóc."Mẹ, con không muốn rời khỏi mẹ đâu, con không muốn rời khỏi cái nhà này, con không muốn nhận lại bọn họ, con cũng không muốn bị bọn họ dẫn đi đâu."
Trái tim của Phan Lệ lập tức thắt lại và kinh ngạc khi nghe cô nói ra những lời này.
"Ngưng Mạn, sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Bọn họ chính là ba mẹ ruột của con, chính là bọn họ đã đưa con tới thế giới này, cho dù năm đó bọn họ vì chạy trốn mà giao con cho mẹ nuôi nấng thì con cũng không nên oán trách bọn họ như vậy." Phan Lệ nhíu mày và khuyên nhủ.
Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn thút thít nói. "Nhưng bọn họ chưa từng nuôi con, con không muốn sống cùng với bọn họ."
"Con là con của bọn họ, cho dù bọn họ chưa từng nuôi con nhưng bọn họ yêu con."
"Con không cần, con chỉ cần mẹ yêu con và thương con thôi." Thượng Quan Ngưng Mạn khóc nói.
Phan Lệ thở dài. "Ngưng Mạn, con không thể lại tùy hứng như vậy được, con đã lớn rồi thì cũng nên hiểu chuyện đi."
Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu, hoảng hốt và lo sợ hỏi: "Mẹ, mẹ không cần con nữa sao? Mẹ muốn đuổi con đi sao?"
"Mẹ không có ý này, ở đây vĩnh viễn là nhà của con, nhưng mẹ hi vọng con có thể cố gắng đối xử tử tế với ba mẹ của mình, ít nhất con không nên ghét bỏ bọn họ, oán trách bọn họ, trước đây bọn họ bỏ con lại cũng là vì có nguyên nhân."
Thượng Quan Ngưng Mạn làm sao có thể nghe lọt được, trong lòng cô lúc này chỉ có oán hận ba mẹ, bọn họ không nên xuất hiện ở nơi này, không nên làm cho mẹ cô xuất hiện ý nghĩ muốn đuổi cô đi.
"Lăng Sơ cũng tới rồi, nếu không mẹ để nó tới khuyên con vậy?" Phan Lệ nói.
"Anh Lăng Sơ tới đây sao?" Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức vui mừng.
"Ngưng Mạn, mẹ hi vọng con hiểu rõ Lăng Sơ chẳng qua là anh họ của con, anh con và Vũ Ninh mới thật sự là người yêu, con không nên sinh ra tâm tư gì nữa." Phan Lệ lại nhắc nhở một câu.