Sáng sớm.
Đúng giờ, đồng hồ sinh học của Tịch Phong Hàn vang lên đánh thức hắn dậy, hắn bật ipad lên, thấy bóng dáng Giản Hinh đang ngồi trên ghế sofa qua màn hình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy khi mới tỉnh dậy, hắn sợ đến mức cả người đều toát mồ hôi, bởi hắn mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đánh mất người con gái này, một lần nữa cô nhảy xuống sông ngay trước mắt hắn, biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Bây giờ thấy cô vẫn ở trong phòng, trong lòng hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn dựa người vào giường, lại cẩn thận quan sát Giản Hinh. Lúc này hắn mới phát hiện ra biểu cảm nghi ngờ của cô, cô quay ra động vào đồ này một cái, cái sờ vào cái kia một chút, dường như đang buồn bực.
Nếu như cô vẫn chưa biết trong phòng có máy quay, vậy cô của giây phút này là chân thật nhất, không có bất kỳ kỹ thuật diễn nào.
Lúc này, di động của hắn vang lên, hắn cầm lên xem, là vế sĩ của hắn, hắn lập tức bắt máy: “Alo!”
“Tổng Thống, tôi đã nắm được mọi thông tin liên quan đến Giản tiểu thư rồi, có cần tôi đến đưa cho ngài không ạ?”
“Chờ tôi mười phút.” Tịch Phong Hàn nói xong, vén chăn lên ra khỏi giường, có thể thấy thân hình thon dài rắn chắc là thành tích của giới chính trị, nhưng hắn luôn giữ thân hình mình ở thể trạng tốt, trong sự rắn chắc là sức mạnh vô cùng nam tính.
Tịch Phong Hàn mặc một bộ quần áo bình thường bước vào đại sảnh, người giúp việc đã giúp hắn chuẩn bị sắn bữa sáng. Khi hắn ngồi vào ghế sofa, gã vệ sĩ giao cho hắn toàn bộ thông tin liên quan đến Giản Hinh trong suốt một năm qua, bao gồm cả việc Giản Hinh gia nhập công ty vệ sĩ, còn có gần nửa năm sống ở nước ngoài với Bùi Mạn Lâm.
Sau một đêm nỗ lực, vệ sĩ đã thu thập được mọi thông tin về cô, đồng thời còn có cả tài liệu cô đến bệnh viện kiểm tra não vài lần gần nửa năm trước, mà kết quả của những lần kiểm tra đó đều có trong bản tư liệu kia.
Trong ba mươi phút, Tịch Phong Hàn đã cẩn thận xem xét quá trình sinh hoạt trong nửa năm qua của Giản Hinh. Cô được đôi vợ chồng đánh cá cứu lên, Giản Hinh còn dùng cách chuyển năm mươi triệu để báo ơn.
Có thể nói, đây là những gì xảy ra với Giản Hinh này trong suốt hơn một năm qua, giống như một tờ giấy trắng chỉ được vẽ nên bởi vài nét bút nhỏ, chỉ cần nhìn là thấy được cách cô sống. Cô thực sự mất đi ký ức, nhưng điều khiến Tịch Phong Hàn cảm thấy kinh ngạc chính là trong khoảng thời gian cô cùng Bùi Mạn Lâm học đại học, cô có thể viết một bài luận văn báo cáo lên đến 100 trang với thành tích tốt.
Hoàn toàn có thể gọi là luận văn cao cấp, Tịch Phong Hàn biết từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng rất nghiêm khắc, chẳng những thân thủ nhanh nhẹn, mà còn vô cùng thông minh.
Điều Tịch Phong Hàn muốn biết nhất là cô có quan hệ với những tên sát thủ trước kia không, nhưng sau khi xem tất cả tài liệu về cô, lại chẳng tìm ra một chút thông tin nào về mặt này. Năm đó, quả thực cô đã nhảy xuống sông, toàn bộ đồng bọn của cô bị tiêu diệt, thậm chí đến căn cứ đào tạo của cô cũng bị loại trừ.
Tịch Phong Hàn lúc ấy vô cùng tức giận, cũng phái một đội binh lính tinh anh của quốc gia đi tiêu diệt đám sát thủ này, đến nay những sát thủ mà đội binh tính tìm thấy đều có tên trong danh sách những người đã tử vong.
“Ngài Tổng Thống, có cần tôi điều tra cẩn thận lại không?”
“Tiếp tục điều tra, không thể bỏ quan bất kỳ manh mối nào liên quan đến cô ta.”
“Vâng!” Tịch Phong Hàn cầm lấy ipad, phát hiện Giản Hinh lại đặt bữa sáng ở bên ngoài. Cô đang ngồi trong đải sảng ăn ngon lành! Tịch Phong Hàn thấy cuộc sống của cô giống như một đứa trẻ vậy, khóe miệng hắn hiện lên ý cười. Hắn khẽ cắn môi, đôi mắt híp lại, hắn phải làm thế nào để giữ cô bên cạnh mình đây, hoặc là, thả cho cô đi.
Khi hắn đang ăn bữa sáng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, hắn cầm lên xem, là mẹ gọi. Hắn liền lập tức bắt máy: “Alo! Mẹ ạ.”
“Phong Hàn à! Tại sao tối qua con lại bỏ đi để lại một mình Vân Nhược ở lại bữa tiệc? Con làm như vậy thực sự khiến nó cảm thấy mất mặt lắm đấy.”
“Mẹ! Con gặp khẩn cấp tình huống.”
“Được rồi! Mẹ chỉ mong con tôn trọng Vân Nhược một chút, dù gì con và nó đã công khai quan hệ rồi, trước mặt công chúng, con phải nghĩ cho nó chút chứ.”
Tịch Phong Hàn trầm trọng đáp: “Vâng, con biết rồi.”
Tịch Phong Hàn dùng bữa sáng xong cũng không trực tiếp đi tới văn phòng của hắn, mà lái xe công-voa đến căn nhà trước kia hắn từng ở, Giản Hinh còn ở đó, hắn quyết định trực tiếp đối diện với cô.
Khi tiếng chuống cửa vang lên, Giản Hinh đang ngẩn người trong đại sảnh, cả người cảnh giác đứng dậy. Cô bước nhanh ra cửa, thông qua lỗ trên của nhìn người bên ngoài kia.
Vừa thấy hắn, cô nhanh chóng lùi lại một bước, mà tiếng chuông của vẫn không ngừng vang lên. Giản Hinh hít sâu một hơi, nét hoảng loạn trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, cô đưa tay ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tịch Phong Hàn mặc bộ quần áo màu đen, bên cạnh hán còn có 4 vệ sĩ.
“Tôi có thể vào trong nói chuyện không?” Tịch Phong Hàn trầm giọng hỏi.
Giản Hinh gật đầu, thật là đúng lúc trong lòng cô cũng có một đống nghi vấn muốn hỏi hắn. Khi Tịch Phong Hàn bước vào, bảo vệ có ý muốn vào theo để bảo vệ hắn, nhưng lại bị hắn xua tay ngăn lại.
Tịch Phong Hàn đóng cửa lại, lập tức trong phòng chỉ còn lại hai người.
Giản Hinh đưa mắt nhìn hắn. Khi người đàn ông này đến gần cô, cô cảm nhận được một loại áp lực, không phải vì thân hình cao lớn của hắn, mà là vì trên người hắn mang hơi thở phức tạp và khó hiểu, đối với cô mà nói sự tồn tại của người đàn ông này giống như một điều gì đó vô cùng bí ẩn.
“Có phải trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi không?” Giản Hinh lên tiếng dò hỏi trước, bởi vì cô có một loại dự cảm mãnh liệt.
Tịch Phong Hàn gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã từng gặp mặt.”
Giản Hinh nghe thấy câu trả lời của hắn, trong nháy mắt trợn tròn mắt, sự kinh ngạc hiện rõ trong đáy mắt: “Chúng ta đã từng gặp nhau?”
Tịch Phong Hàn ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngồi xuống đi, để tôi nói cho cô biết chúng ta đã quen nhau như thế nào.”
Hô hấp của Giản Hinh hơi cứng lại, cô không ngờ trước khi mình bị mất trí lại may mắn quen biết hắn? Nhưng chuyện này làm sao lại xảy ra được cơ chứ?
Giản Hinh ngồi đối diện hắn, ngồi gần người đàn ông này như vậy, ngũ quan của hắn lại vô cùng hoàn mỹ, thậm chí có thể dùng cực kỳ anh tuấn để hình dung, hắn vô cùng hấp dẫn, cả người tỏa ra hào quang cơ trí, hắn chắc chắn là người vô cùng tài giỏi.
Khi cô đánh giá hắn, ánh mắt của người đàn ông này cũng đang quan sát cô, hai cặp mắt nhìn nhau chằm chằm.
Tim Tịch Phong Hàn bỗng đập rất nhanh. Lúc này, trên người cô không hề có khí chất của một sát thủ, đối với hắn mà nói dường như lại càng có sức hấp dẫn.