Khi thông báo với bạn bè, Sở Nhan tìm trong danh bạ điện thoại sau đó gửi tin theo nhóm. Khi chọn tên bạn bè, cô nhìn thấy tên Chiến Tây Dương, cô mỉm cười, nhấn chọn anh, thực ra cô cũng biết có lẽ anh sẽ rất bận không tham gia được.
Sau khi gửi tin nhóm, Sở Nhan liền nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của bạn bè, thông báo sẽ tới quậy một trận, còn có một số bạn thân đã yêu cầu cô chuẩn bị nhậu say một trận.
Sở Nhan bật cười trả lời một câu: "Được, mình chuẩn bị xong rồi, mọi người tới đi."
Chiến Tây Dương kiểm tra phòng bệnh xong, khi về phòng làm việc cầm điện thoại định liên hệ với người nhà một bệnh nhân thì một dòng tin nhắn xuất hiện trên màn hình, anh nhìn tên trên đó liền mở ra xem thì thấy lời mời của Sở Nhan.
"Tây Dương, tối nay tôi tổ chức tiệc mừng, cậu cũng tới tham gia nhé." Bên dưới có đính kèm địa chỉ khách sạn.
Chiến Tây Dương lập tức vô cùng hào hứng, anh đương nhiên rất muốn đi, không ngờ cô lại đích thân mời, sao anh có thể không đi chứ?
Anh trả lời tin nhắn: "Được! Tối nay tôi sẽ dành thời gian để đi, chúc mừng cô."
Một lát sau anh nhận được tin nhắn trả lời của Sở Nhan: "Cám ơn, tối tới sớm chút nhé."
Chiến Tây Dương bất giác nở một nụ cười, hôm nay hình như ngoài công việc ra, vẫn còn việc này khiến anh vô cùng mong đợi.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự bận rộn của anh, tới khoảng năm giờ chiều, Chiến Tây Dương nhìn đồng hồ, vừa hay lúc này cũng tới giờ tan làm, đột nhiên, điện thoại văn phòng đổ chuông, anh vừa cởi áo blouse trắng vừa nghe điện thoại: "Alo!"
"Tây Dương, nhanh lên, một ca tim cấp tính cần làm phẫu thuật, mau chuẩn bị, chúng tôi đang trên đường rồi!"
Động tác cởi áo blouse của Chiến Tây Dương dừng lại, anh đáp một tiếng không hề do dự: "Vâng, tôi chuẩn bị ngay đây." Nói xong anh lập tức đóng lại cúc chiếc áo blouse đang cởi nửa chừng, bước vội ra khỏi phòng làm việc.
Tiệc mừng của Sở Nhan bắt đầu lúc tám giờ tối, bạn bè của cô đều tới sớm, vì thế cuộc vui cũng bắt đầu sớm. Trì Dương cũng đã tới, vị trợ lý đặc biệt của tổng thống khó khăn lắm mới có thời gian riêng tư thế này, phần lớn thời gian của anh đều là giải quyết việc riêng và công việc của Tịch Phong Hàn.
Tối nay anh mặc một chiếc áo khoác màu kaki, gương mặt sáng sủa, đeo một cặp kính gọng vàng rất thư sinh, anh cũng vừa bước qua tuổi hai chín, phong cách hoạt bát, nhanh nhẹn, Sở Nhan giới thiệu anh với những người bạn nữ giới của mình, dường như những cô gái đơn thân hai bảy hai tám tuổi nhìn thấy anh, ánh mắt đều phát sáng.
"Woa, Sở Nhan, cậu có tài nguyên tốt thế này sao không giới thiệu với chị em? Cứ giấu giấu diếm diếm, chuẩn bị để dành cho mình sao?"
Sở Nhan bật cười đẩy Trì Dương vào giữa bọn họ: "Tối nay anh ấy là của các cậu, đừng bỏ lỡ cơ hội."
Trì Dương dở khóc dở cười, cảm giác anh tới đây là để Sở Nhan tặng cho người khác vậy! Sở Nhan thấy người nên tới đều đã tới nhưng cô còn nhớ có một người vẫn chưa tới!
Chiến Tây Dương quả nhiên không tới, chắc là vì công việc quá bận! Hay là tối nay anh có cuộc hẹn quan trọng nào khác! Cô bất giác lật lại tin nhắn của anh, anh cũng trả lời rằng sẽ dành thời gian để tới, đây là cách trả lời khách sáo.
Cũng có nghĩa là anh sẽ không tới.
Rõ ràng là tiệc mừng của cô nhưng Sở Nhan cảm thấy như thiếu thứ gì đó, lúc này chị em tốt của cô bước tới khoác tay cô nói: "Được rồi, đừng nhìn điện thoại nữa, mau tới nói chuyện, uống rượu với tụi này đi!"
Trì Dương cũng bị hai cô gái kéo sang một bên nói chuyện về công việc hàng ngày của anh, dù sao thì ai cũng rất hiếu kì về ngài tổng thống, Trì Dương không hề tiết lộ một câu nào, chỉ mỉm cười, tuy nhiên ai bảo anh đẹp trai, vì thế chỉ cười thôi cũng khiến những cô gái này có thiện cảm.
"Tiêu Tiêu vẫn chưa tới, sao cô ấy tới muộn vậy!" Một cô gái nói, bạn bè cùng giới của Sở Nhan phần lớn đều là bạn học của cô, hơn nữa cơ bản đều là những nữ cường nhân trong công việc, vì thế phần lớn đều trong trạng thái đơn thân.
Một người trả lời: "Có lẽ cô ấy đang bận! Cô ấy là bác sĩ tâm lí, khách hàng có thể tới tìm bất cứ lúc nào!"
Sở Nhan ở bên kia cầm ly rượu trò chuyện với bạn bè khác giới, cô vốn là một người phụ nữ rất phóng khoáng, vì thế không hề từ chối uống rượu, tửu lượng cũng không tồi.
Lúc này, cửa lớn bất ngờ mở ra, một bóng người cao ráo, mảnh mai xách túi bước vào, trên người mặc một bộ đồ tây màu xám, mái tóc dài buông xõa, khí chất quyến rũ.
Trì Dương đang cầm ly rượu định đưa lên uống, bất ngờ nhìn thấy cô gái đang tiến vào, anh sững sờ kinh ngạc, ánh mắt anh như thể ngay lập tức bị thứ gì đó mạnh mẽ thu hút.
Cô gái này...
Chính là em gái hàng xóm nơi anh từng sống hồi nhỏ? Tiêu Mộng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, Tiêu Tiêu mà họ vừa nói chính là cô gái này sao?
Anh còn nhớ bên dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi rất đẹp, khi cô gái ấy đi về phía các bạn mình, Trì Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi rất nhỏ, gương mặt này ngoài đường nét càng hoàn mĩ hơn ra thì vẫn xinh đẹp như hồi còn nhỏ.
"Tiêu Tiêu, cuối cùng cậu cũng tới rồi, cứ tưởng cậu không tới cơ đấy!"
"Sao lại không tới chứ? Tiệc mừng của Tiểu Nhan, mình trốn việc cũng phải tới." Tiêu Tiêu vừa nói vừa cầm lấy ly rượu, sau đó ánh nhìn qua người ngồi bên cạnh, cô nhìn Trì Dương, lập tức sững lại, chớp mắt, giơ tay ra: "Chào anh, tôi là Tiêu Mộng."
Trì Dương cũng đứng dậy, đặt ly rượu xuống nhìn cô mỉm cười: "Em còn nhớ anh chứ? Anh là Trì Dương..."
Tiêu Mộng tròn mắt vui mừng, ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ e thẹn: "Trì Dương... Lâu rồi không gặp, cũng sắp mười mấy năm rồi!"
"Đúng thế, lâu rồi không gặp."
Các cô gái xung quanh lập tức đẩy Tiêu Tiêu tới bên cạnh Trì Dương: "Ôi, thanh mai trúc mã! Mau đi bồi dưỡng tình cảm đi."
Tiêu Tiêu đứng không vững, cả người nhào vào lòng Trì Dương, Trì Dương vội giơ tay ôm lấy cô. Hai gương mặt lập tức tiến sát lại, hơi thở cũng đan xen vào nhau, trong ánh mắt Tiêu Tiêu là niềm yêu mến dành cho anh không hề che giấu: "Em vẫn luôn tìm anh."
Câu nói này khiến trái tim Trì Dương lập tức xao động, anh mỉm cười đỡ cô ngồi xuống: "Anh cũng từng tìm em, nhưng chúng ta đều đã chuyển nhà."
"Đúng vậy!" Tiêu Tiêu nói xong sau đó lại rất mong muốn một đáp án, cô hỏi: "Anh kết hôn chưa?"