Cung Vũ Ninh có chút thương xót nhìn Hạ Lăng Sơ. Lẽ ra chỉ một mình cô gặp nạn, nhưng bây giờ cô lại khiến anh ta bị dính vào chuyện này. Cô đột nhiên cảm thấy áy náy trong lòng.
Đúng lúc này, một người đàn ông trông có vể gian ác bước tới. Người đàn ông đó cầm tay Cung Vũ Ninh kéo cô đi. Hạ Lăng Sơ nhìn với vẻ thương xót, lập tức kéo cô vào lòng, “Không được động vào cô ấy.”
Tên đó bị câu nói của Hạ Lăng Sơ làm giật mình. Thế nhưng hắn định thần lại, chúng là những kẻ bắt cóc, định đưa tay lên cho Hạ Lăng Sơ một quả đám. Tay còn lại của Hạ Lăng Sơ tóm lấy tay hắn vặn mạnh. Tên đó kêu lên đau đớn.
Lúc này, khẩu súng đập vào bụng anh, “Ngoan ngoãn nào, bỏ anh ta ra.”
Lúc này Hạ Lăng Sơ mới bỏ tay ra, tên đó suýt nữa ngã. Hắn quay đầu lại, nhìn Hạ Lăng Sơ như muốn giết anh ngay.
Cung Vũ Ninh đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Hạ Lăng Sơ, nói khẽ, “Anh hãy bình tĩnh, tính mạng là quan trọng”
Hạ Lăng Sơ nhìn cô. Lúc này anh phát hiện Cung Vũ Ninh không hề hoảng sợ, thâm chí còn rất bình tĩnh. Anh chợt thấy ngạc nhiên, cô gái này rốt cuộc có thân thế như thế nào?
“Mau vào trong, đừng để chúng tao phải mạnh tay.”
Hạ Lăng Sơ cầm tay Cung Vũ Ninh bước vào bên trong. Ở đó có hai chiếc ghế, tựa lưng vào nhau. Hai khẩu súng chĩa vào hai người, họ đành phải ngồi tựa lưng vào nhau. Sau đó hai người đàn ông quấn dây thừng quanh họ, buộc họ lại.
Chúng trói cả chân tay hai người. Túi xác của Cung Vũ Ninh bị chúng cướp đi, còn ví tiền của Hạ Lăng Sơ thì bị chúng lục soát. Lúc này hai người đã bị trói chặt vào trên ghế, lưng tựa vào nhau.
Hai tên bắt cóc kiểm tra dây trói, quay sang cảnh cáo hai người, “Đừng có bỏ chạy, chúng mày mà bỏ chạy thì cẩn thận với cây súng này.”
“Các anh nghĩ chúng tôi có thể chạy thoát ư? Rốt cuốc các anh là ai? Vì sao lại bắt cóc tôi?”Cung Vũ Ninh tức giận hỏi chúng.
“Ai bảo cô là tiểu thư nhà họ Cung. Nhà cô có tiền. Chúng tôi chẳng qua chỉ là xin chút tiền nhà cô để tiêu. Yên tâm đi, chỉ cần cô hợp tác, chúng tôi sẽ không làm hại cô.” Tên bắt cóc nhìn cô khá xinh đẹp nên mới trả lời cô.
Cung Vũ Ninh cắn răng, trừng mắt nhìn chúng, không nói thêm câu gì.
Lúc bắt cóc này đã tốn khá nhiều công sức để bắt Cung Vũ Ninh. Lúc này chúng khá đói, nên sau đó đi ra ngoài ăn uống.
Cửa đã bị khóa chặt. Cạnh căn phòng này có một cửa sổ sắt che chắn, một ngọn đèn sáng lập lòe mỗi khi con thuyền dập dềnh lên xuống.
“Cô họ Cung, tại sao lại nói dối tôi?”Đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh, Hạ Lăng Sơ nói với giọng không thoải mái.
Cung Vũ Ninh đang nghĩ cách làm sao thoát khỏi tình huống này, đột nhiên nghe câu nói của anh, cô mới nhớ tới khi nãy tên bắt có đã nói ra họ của cô.
Cung Vũ Ninh cũng không thấy khó nghĩ, cô cười trả lời, “Tôi với anh cũng đâu có quen gì nhau, tại sao phải nói tên thật cho anh?”
“Cô là tiểu thư nhà họ Cung, vậy thì anh trai cô là cv?” Hạ Lăng Sơ nói rõ về thân phận của cô, ánh mắt đầy vể ngạc nhiên. Thế nhưng Cung Vũ Ninh không để ý tới.
Cung Vũ Ninh không ngờ anh ta đã đoán ra, nên chẳng còn thấy thú vị gì nữa. Cô thẳng thắn thừa nhận, “Đúng, anh biết anh trai tôi ư?”
“Chỉ gặp vài lần, không thân lắm.” Hạ Lăng Sơ đáp lời
“À! Vậy chúng ta mau tìm cách thoát ra khỏi đây đã.” Cung Vũ Ninh nhìn trước nhìn sau, sau đó cô nghĩ tới gì đó, liền quay đầu nói với người đàn ông phía sau, “Xin lỗi anh, tại tôi làm liên lụy tới anh.”
“Cô cứ nợ tiếp đi, coi như cô nợ tôi hai mối nợ.” Hạ Lăng Sơ nói với vẻ điềm tĩnh.
Cung Vũ Ninh hơi chau mày, “Anh đang đòi nợ đấy hả? Sao anh thích người khác nợ anh thế!”
Hạ Lăng Sơ hừ một tiếng, “Ai bảo cô kéo tôi vào đây bị trói cùng cô.”
“Vì thế tôi mới xin lỗi anh.” Nói xong, Cung Vũ Ninh mới nhớ đồng hồ của anh ta cũng bị bón chúng cướp mất. Cô nói thêm “Tôi sẽ đền anh một chiếc đồng hồ.”
“Sao người nhà cô lại để cô chạy linh tinh như vậy? Đến cả vệ sỹ cũng không mang theo cùng.”
“Có vệ sỹ! Tôi từng nói với anh rồi mà! Dây chuyền của tôi cũng bị cướp rồi. Dây chuyền đó có thiết bị theo dõi, còn có cả nút báo cảnh sát. Ngay sau đó điện thoại của tôi cũng bị cướp đi. Tôi biết chắc lũ bắt cóc này đã để mắt tới tôi từ lâu rồi.” Cung Vũ Ninh nói một cách chán nản, cuối cùng cô vẫn bị chúng tóm.
Hạ Lăng Sơ không biết nói thế nào. Tới nước này, anh cũng khiến biết phải làm sao.
“Yên tâm, có lẽ chúng chỉ cần tiền, sẽ không làm hại cô đâu. Gia tộc của cô, chúng sao dám động vào.” Hạ Lăng Sơ động viên cô một tiếng.
Cung Vũ Ninh nghĩ một lát rồi nói, “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chạy thoát thân đã, tuyệt đối không để chúng đòi tiền chuộc từ cha mẹ tôi.”
“Vì sao?”
“Vì nếu cha mẹ tôi biết tôi bị chúng bắt cóc, vậy thì sau này tôi làm gì còn cơ hội đi chu du khắp chốn nữa. Họ chắc chắn sẽ không cho tôi đi một mình.” Cung Vũ Ninh nói với vẻ lo lắng.
Hạ Lăng Sơ “...”
Không khí yên tĩnh một lúc, Cung Vũ Ninh ngửa đầu về phía sau, chạm vào đầu của Hạ Lăng Sơ. Cô lập tức ngồi thẳng dậy, “Tôi xin lỗi, tôi hơi buồn ngủ.”
Hạ Lăng Sơ chịu đau, khuôn mặt nhăn nhó, khóc không được mà cười cũng không xong.
“Cô to gan thật đấy.” Hạ Lăng Sơ nói vu vơ.
Cung Vũ Ninh nháy mắt, đưa tay giãy giụa. Lú bắc cóc này trói thật chặt, không lỏng một chút nào, khiến cô cảm thấy khá đau.
“Không thể tháo nổi.” Cung Vũ Ninh nói xong, nghĩ tới cái gì đó, co nghiêng đầu nói, “Thân phận của anh cũng không đơn giản, anh ra ngoài không có vệ sỹ sao?”
“Có!” Hạ Lăng Sơ trả lời
“Vậy anh mau gọi họ đi.”
“Trong cái đồng hồ kia.”
Cung Vũ Ninh tiếp tục hỏi, “Vậy vệ sỹ của anh liệu có phát hiện anh biến mất không?”
“Nếu tôi không gọi, họ sẽ không làm phiền tôi đâu.”
“Trùng hợp thật, tôi cũng như vậy” Cung Vũ Ninh chán nản nói.
Vì thế, hai người họ muốn chạy khỏi đây cần phải dựa vào chính mình. Hoặc là đợi hai ngày nữa, khi mà bạn bè phát hiện họ biến mất thì mới đi tìm họ.
“Đừng lo! Chúng ta sẽ an toàn thoát khỏi đây.” Hạ Lăng Sơ nói với vẻ khá tự tin.
Cung Vũ Ninh nghe xong cười, “Tôi cũng tin là thế.”