Chỉ thị khẩn cấp này khiến cho tất cả cảnh sát đang ẩn nấp trên đảo đều lên tinh thần.
Chỉ thị của Mạc Hạo chính là anh sẽ xác định xem hàng giao dịch lần này có phải hàng thật hay không, sau đó chờ bọn họ giao dịch xong thì bọn họ sẽ đánh từ nhiều hướng, bởi vì những người khách kia chỉ mang theo vệ sĩ bình thường, không thể so được với đám thuộc hạ của Hắc Xà.
Cho nên, có thể tập trung một ít nhân lực để ứng phó với mấy vị khách đó, mà bên phía Hắc Xà thì lại phải cử những thành viên ưu tú đến, một mẻ hốt gọn hắn và đám thuộc hạ kia.
Tất cả mọi người đã nhận được mệnh lệnh này, đang chờ được phân công.
Dạ Nghiên Tịch cũng chờ đợi, lần này nhất định cô phải được phân vào đội đánh Hắc Xà.
Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh cô đúng dậy, cô ngước nhìn anh: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi tiểu, cô có muốn đi cùng không?” Phong Dạ Minh cười với cô một cái.
Dạ Nghiên Tịch lập tức lườm anh: “Đi nhanh về nhanh, à, nhớ tránh ra xa một chút.”
Phong Dạ Minh rời khỏi sơn động, lập tức chạy về một phương hướng, đồng thời nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho đội trưởng Chu.
“Alo, Dạ Minh, sao vậy?” Giọng đội trưởng Chu hơi vội.
“Đội trưởng Chu, tôi có một điều thỉnh cầu, khi phân đội thì làm ơn hãy phân Dạ Nghiên Tịch vào đội tấn công khách hàng.” Phong Dạ Minh nói.
Đội trưởng Chu cười phá lên: “Sao cậu nghĩ giống Mạc Hạo vậy? Cậu ta vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi điều Dạ Nghiên Tịch đến đội tấn công khách hàng, sao giờ cậu cũng gọi tới nói như vậy chứ? Được rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ phân công như vậy, tuyệt đối không để Dạ Nghiên Tịch tham gia vào đội tấn công Hắc Xà.”
Trong lòng Phong Dạ Minh hơi khó chịu, sao Mạc Hạo lại quan tâm Dạ Nghiên Tịch như vậy? Chẳng lẽ anh ta có ý gì với Dạ Nghiên Tịch sao? Hơn nữa Dạ Nghiên Tịch hình như có chút… thích Mạc Hạo… Có phải chỉ cần Mạc Hạo bật đèn xanh là trái tim người phụ nữ sẽ bay đến bên người anh ta không? Phong Dạ Minh nghĩ ngợi, sau đó nhanh chóng trả lời đội trưởng Chu: “Cảm ơn!”
“Dạ Minh, cậu phải cẩn thận một chút, Hắc Xà không dễ đối phó đâu!”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi!” Phong Dạ Minh vô cùng tự tin.
Sau khi cúp điện thoại, Phong Dạ Minh nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, anh quay trở lại động, dưới ánh trăng, Dạ Nghiên Tịch đang thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại di động, chờ kết quả phân công.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô và Phong Dạ Minh đồng thời truyền đến tiếng tin nhắn.
Dạ Nghiên Tịch tranh thủ mở ra, chỉ thấy một dòng tin nhắn đơn giản: “Nghiên Tịch, cô phụ trách ngăn cản khách khứa của Hắc Xà, lập tức đến cầu tầu thứ hai ở trên đảo để chuẩn bị nghe lệnh.”
Phong Dạ Minh giả vờ nhìn tin nhắn của mình, nhưng khóe mắt anh lại đang nhìn sang tin nhắn của Dạ Nghiên Tịch, cho dù ánh sáng mờ ảo nhưng vẻ lo lắng trên mặt cô vẫn rất rõ ràng.
Phong Dạ Minh cười một tiếng: “Cuối cùng cũng có cơ hội giáo huấn tên khốn kiếp kia rồi.”
Câu nói này của anh như nói cho Dạ Nghiên Tịch biết anh được phân vào đội tấn công Hắc Xà.
“Cô ở đội nào?” Phong Dạ Minh hỏi cô.
Dạ Nghiên Tịch giả vờ như cũng ở cùng đội với anh, cô đứng lên nói: “Giống như anh!”
Phong Dạ Minh không vạch trần cô, thấy cô cầm điện thoại đi ra ngoài, nhất định là cô muốn gọi điện cho đội trưởng Chu để đổi đội.
“Cô đi đâu?” Phong Dạ Minh lập tức túm tay cô lại hỏi.
“Đi… đi hít thở không khí.” Dạ Nghiên Tịch kiếm cớ.
“Về sớm một chút.” Phong Dạ Minh nói xong, anh khẽ buông lỏng tay cô ra, hi vọng đội trưởng Chu có thể kiên quyết một chút, đừng cho Dạ Nghiên Tịch cơ hội đến gần Hắc Xà.
Dạ Nghiên Tịch đi một đoạn xa, sau đó cô hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho đội trưởng Chu.
Đội trưởng Chu nhanh chóng nghe máy: “Alo, sao vậy Nghiên Tịch?”
“Đội trưởng Chu, tôi muốn đổi đội ngũ, tôi không muốn đi ngăn cản khách khứa, tôi muốn đối phó với Hắc Xà.” Giọng nói của Dạ Nghiên Tịch vô cùng nghiêm túc.
“Nghiên Tịch, chuyện này không đổi được, cô lớn lên trong quân đội, hẳn là biết quy tắc phục tùng mệnh lệnh chứ?” Đội trưởng Chu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ứng phó.
Dạ Nghiên Tịch vội vàng nói: “Tôi biết, nhưng mà tôi…”
“Nghiên Tịch, mau về chuẩn bị, lập tức qua cầu tàu chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo!”
“Tôi…”
“Cứ như vậy đi!” Nói xong, đội trưởng Chu cúp máy.
Dạ Nghiên Tịch thở dài một hơi, cô biết, bản thân cô bị chia đội như vậy đều là vì thân phận của cô. Có đôi khi, cô không muốn thân phận này chút nào…
Dạ Nghiên Tịch biết, lúc này cô phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng cô thực sự không cam tâm đi ngăn cản khách khứa.
Huống chi, Phong Dạ Minh và Mạc Hạo đều ở trong đội ngũ tấn công Hắc Xà, cô đã chuẩn bị lâu như vậy, không muốn từ bỏ…
Phong Dạ Minh giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh lập tức mở to mắt, nhìn biểu cảm chán nản trên mặt Dạ Nghiên Tịch, anh thở dài một hơi, giả vờ thăm dò: “Có phải cô không cùng đội với tôi không?”
Lúc này Dạ Nghiên Tịch chỉ đành cắn môi nói: “Đội trưởng Chu phân tôi vào đội ngăn cản khách hàng, nhưng tôi không muốn thế…”
Phong Dạ Minh lập tức đứng dậy nói: “Nghiên Tịch, nhiệm vụ tối nay vô cùng quan trọng, cho dù cô ở vị trí nào thì cô cũng phải phục tùng mệnh lệnh!”
Dạ Nghiên Tịch cũng không phải kẻ ngốc, nghe câu nói này, cô lập tức ngẩng đầu, tức giận nhìn anh: “Phong Dạ Minh, có phải anh bảo đội trưởng Chu phân công như thế không?”
Phong Dạ Minh chột dạ, quả nhiên không gạt được cô.
“Đúng, không chỉ tôi, mà Mạc Hạo cũng không hi vọng cô tham gia lần hành động này.” Phong Dạ Minh thật thà nói.
“Hai người… hai người làm gì vậy? Tôi không cần hai người bảo vệ! Tôi có thực lực ứng phó tất cả!” Dạ Nghiên Tịch tức giận.
Phong Dạ Minh vỗ vỗ vai cô: “Tôi không có ý xem thường cô, chỉ là tôi không muốn cô bị rơi vào tình thế nguy hiểm, làm tốt nhiệm vụ của cô đi, nơi này cứ giao cho chúng tôi là được!”
Dưới ánh trăng, trong mắt Dạ Nghiên Tịch dường như hơi lấp lánh, đó là do cô quá tức giận, đến mức nước mắt cũng dâng lên…
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đứng dưới ánh trăng, nhìn bóng lưng cao lớn khỏe mạnh của anh, cô vô cùng lo lắng…
Giờ phút này, cô nhất định phải tới cầu tàu trong vòng một giờ, cho nên cô phải lập tức xuất phát.
“Phong Dạ Minh, tôi muốn anh hoàn thành nhiệm vụ, trở về gặp tôi!” Dạ Nghiên Tịch nghiến răng nói.
Phong Dạ Minh nhếch môi cười: “Cô yên tâm, tôi không chết được!”
“Tốt nhất anh nên nói được làm được!” Dạ Nghiên Tịch nói xong, lập tức nhấc ba lô lên, chạy vọt ra ngoài.
Ngay lúc này, cánh tay của cô bị người đàn ông kia túm lại, cả người cô cũng bị anh kéo về phía sau, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm nhìn thẳng vào cô khiến tim cô đập thình thịch.
Một giây sau, người đàn ông này giữ chặt gáy cô, đôi môi mỏng mạnh mẽ hôn xuống. Dạ Nghiên Tịch trừng mắt, đầu óc trống rỗng.
Trên môi là nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Phong Dạ Minh, cô hơi khó chịu, khẽ đẩy anh ra: “Đừng như vậy.”
Nói xong, Dạ Nghiên Tịch vẫn tức giận chuyện anh nhờ đội trưởng Chu phân công đội cho cô, vì vậy lập tức xoay người rời đi, biến mất vào trong rừng cây gần đó. Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn về phương hướng cô biến mất, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Cuối cùng, cô không cần phải đối đầu với đám người Hắc Xà nữa.
Ánh mắt anh nhìn về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng kia, hai tay nắm chặt, dường như có thể hủy diệt nơi đó bất cứ lúc nào.
Dạ Nghiên Tịch đi hết nửa giờ mới về đến khu vực của khách hàng, nơi này vô cùng yên tĩnh. Dạ Nghiên Tịch lợi dụng bóng đêm, chạy về phía cầu tàu thứ hai.
Sau khi cô đến đó, cô lập tức tụ họp cùng với những cảnh sát đang ẩn náu, bọn họ ở trong một du thuyền, nghiên cứu kế hoạch tối nay.
Bên Mạc Hạo truyền đến tin tức, hàng hóa lần này là thật, Hắc Xà và khách của hắn ta đang giao dịch, khoảng một giờ sau, khách sẽ rời đảo, mang theo hàng hóa giao dịch của bọn họ. Đến lúc đó, chỉ cần chặn người khách kia lại, tạm giam hàng hóa là được.
Giờ phút này, bên cạnh Hắc Xà có một thuộc hạ đang ngồi thao tác trên máy tính, trên màn hình hiện ra chi tiết cuộc giao dịch, số dư trong thẻ của hắn ta lập tức tăng lên năm ngàn vạn. Con số này khiến cho Hắc Xà không nhịn được, khóe môi khẽ nở một nụ cười thỏa mãn.
Hiện tại, số tiền trong tài khoản của hắn đã đạt tới năm tỷ, coi như số tiền giao dịch một lần của cả một quốc gia rồi. Giao dịch lần này thật sự khiến cho hắn vô cùng hài lòng.