Linda đúng là không muốn rời khỏi thị trường thiết kế đá quý, tâm huyết cả đời của cô đều dồn vào lĩnh vực này, cô thích công việc này đương nhiên không muốn để mất. Cô đứng dậy nghiêm túc nói: "Cám ơn Cung tổng đã cho tôi cơ hội này, hãy chuyển lời tới anh ấy giúp tôi, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực vì công việc."
"Cám ơn, mong Linda tiểu thư tạm thời đừng nói việc này với Trình tiểu thư, bởi Cung tổng không muốn cô ấy có áp lực khi đi làm."
"Nếu sau này cần quyết định những việc quan trọng tôi cần tìm ai?"
"Chúng tôi sẽ tìm cho công ty một người hợp tác thích hợp, tới khi đó cô tìm anh ấy là được."
Tiễn Nhan Dương đi, Linda mỉm cười vui vẻ, cô nghĩ cuối năm sẽ đón cậu con trai đã mười tám tuổi tới đây học đại học, cô rất thích thành phố này.
Cô thực sự ngưỡng mộ Trình Ly Nguyệt, có được một người đàn ông biết lo nghĩ cho mình, thực sự quá hạnh phúc.
Tại tiệm trà.
Thẩm Quân Dao gặp mặt Hoắc Yên Nhiên, hai người đàn bà sắc mặt đều có phần tiều tụy, và người khiến họ tinh thần suy sụp chỉ có một, là Trình Ly Nguyệt.
"Hoắc tiểu thư, sắc mặt cô không được tốt, tối qua mất ngủ sao?" Thẩm Quân Dao quan tâm hỏi.
Hoắc Yên Nhiên quả thực đã mất ngủ, cả đêm qua, tới tận nửa đêm cô uống rượu vào mới có thể miễn cưỡng ngủ được một lát, Cung Dạ Tiêu nắm giữ cổ phiếu của công ty cô vẫn chưa bán ra, bây giờ áp lực của cô là rất lớn.
"Xem ra bản lĩnh của Trình Ly Nguyệt không hề nhỏ, tới Hoắc tiểu thư của bị cô ta làm cho ra nông nỗi này." Thẩm Quân Dao nói, ánh mắt không giấu lòng oán hận.
"Lục phu nhân, tôi nghĩ cô cũng giống như tôi, hận cô ta tới thấu xương."
"Đương nhiên rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cô ta nhanh chóng biến mất khỏi thế gian này."
"Vậy Lục phu nhân có ý gì không? Không thể nào cứ để cô ta mãi ảnh hưởng tới hôn nhân của cô chứ! Một ngày chưa loại bỏ được cô ta, cô sẽ một ngày không thể ngủ ngon." Ánh mắt Hoắc Yên Nhiên nhìn cô ta, giọng điệu ám thị rõ ràng.
Mắt Thẩm Quân Dao vụt sáng, cô khẽ hỏi: "Hoắc tiểu thư, ý của cô là?"
"Sau lưng Trình Ly Nguyệt có Cung Dạ Tiêu, cô ta có thể muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng gì hết, lẽ nào cô muốn bị cô ta chèn ép cả đời này sao?" Hoắc Yên Nhiên nắm bắt điểm yếu của Thẩm Quân Dao, lên tiếng hỏi.
Thẩm Quân Dao mặt tái nhợt, chèn ép cả đời? Đây đúng là việc mà cô sợ hãi.
"Vậy Hoắc tiểu thư thì sao? Cô thích Cung Dạ Tiêu, cô cam tâm từ bỏ sao?"
"Đương nhiên là không cam tâm, cho dù không vì việc khác, chỉ vì cô ta cướp công ty thiết kế đá quý của tôi, tôi cũng chỉ muốn giết cô ta ngày lập tức."
Thẩm Quân Dao nhìn thẳng vào mắt Hoắc Yên Nhiên, cho tới khi trong ánh mắt của cả hai người đều xuất hiện một loại tâm tư, sát ý không ngừng dâng trào mãnh liệt trong mắt hai người.
"Lục phu nhân, tôi nghĩ chúng ta có thể liên kết lại để đối phó với cô ta." Hoắc Yên Nhiên nham hiểm nói.
"Đối phó thể nào? Sau lưng cô ta có Cung Dạ Tiêu."
"Sẽ có lúc Cung Dạ Tiêu không thể bảo vệ cô ta."
"Chúng ta thực sự sẽ giết cô ta sao?" Thẩm Quân Dao trong lòng sợ hãi.
"Chúng ta không cần giết cô ta, cô ta quyến rũ đàn ông dựa vào gương mặt của mình, nếu trên mặt cô ta có một vết thẹo, hoặc cụt chân cụt tay, vậy thì cô nghĩ Cung Dạ Tiêu có còn yêu cô ta nữa không?"
"Vậy thì phế cô ta đi." Thẩm Quân Dao lập tức mỉm cười, Cung Dạ Tiêu có yêu cô ta thế nào đi nữa, nhưng cởi đồ ra mà thiếu chân thiếu tay, hoặc gương mặt xấu xí, anh ta cũng chả còn ham muốn gì nữa.
Hoắc Yên Nhiên cười nhạt: "Không sai, khiến cô ta chết sẽ thật dễ dãi với cô ta, để cô ta sống không bằng chết mới là sự trừng phạt thích đáng nhất."
Thẩm Quân Dao nhíu mày nói: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
"Chúng ta bàn bạc kĩ lưỡng đã, Lục phu nhân, chúng ta cũng coi là người cùng hội cùng thuyền nhỉ?"
Thẩm Quân Dao cũng đang cần người như Hoắc Yên nhiên, cô gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta liên kết loại bỏ Trình Ly Nguyệt."
"Được." Hoắc Yên Nhiên kiên định tán thành.
Cung Muội Muội được giao nhiệm vụ, thời gian tiếp theo đó, cô xin nghỉ phép, không cần đi làm, lúc này cô đang ở phòng khách sạn, trong đầu thoáng qua hình ảnh lãng mạn với Dạ Lương Thành đêm qua.
Tối qua họ ăn cơm xong còn đi dạo bộ, tới hơn mười một giờ, anh đưa cô về khách sạn, mặc dù cô muốn anh ở lại với mình nhưng Dạ Lương Thành là chính nhân quân tử, anh ở lại với cô tới một giờ sáng, đợi cô ngủ rồi liền rời đi.
Đương nhiên, Cung Muội Muội hoàn toàn không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết trước khi cô ngủ Dạ Lương Thành vẫn chưa rời đi.
Hơn nữa điều khiến cô hạnh phúc hơn cả là, tối qua trên sofa họ đã hôn nhau, chỉ hôn thôi không làm gì khác cả.
Tuy nhiên Dạ Lương Thành yêu cầu cô trước khi xuất phát nhất định phải báo việc này cho gia đình biết, không được giấu giếm, vì đợi tới quốc gia chiến sự mới gọi điện thoại, người nhà sẽ càng lo lắng.
Cung Muội Muội đang nghĩ chiều về nhà ăn cơm tối, lúc này điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm lên nhìn, liền mỉm cười hạnh phúc bắt mắt: "Alo!"
"Em gọi điện báo cho người nhà biết chưa?"
"Vẫn chưa! Em định tối về rồi báo với mọi người."
Đầu bên kia Dạ Lương Thành mỉm cười: "Được, anh sẽ về với em."
"A! Anh muốn gặp ba mẹ và anh trai em?"
"Sao vậy? Chê anh không xứng sao?"
Có bạn trai như anh sao có thể không xứng được? Cung Muội Muội chỉ cảm thấy căng thẳng, cô nuốt nước miếng nói: "Được thôi! Gặp thì gặp!"
"Anh sẽ nói với mọi người rằng anh bảo vệ em, để mọi người yên tâm."
"Vâng, được thôi! Buổi trưa cũng ăn cơm chứ?"
"Trưa nay anh phải ở nhà với người nhà và ông, em có tới nhà không?"
"Em... em không qua đâu." Cung Muội Muội lập tức bối rối, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí gặp người nhà anh.
Dạ Lương Thành cũng không miễn cưỡng cô: "Được thôi! Đợi khi nào em muốn gắp anh sẽ dẫn em về nhà."
Cung Muội Muội ngắt máy, nụ cười trên môi mãi không phai, có anh, việc đi công tác nước ngoài lần này cô không hề cảm thấy lo lắng nữa.
Dạ Lương Thành lúc này đang ở nhà bạn, người bạn này cũng là một cán bộ cấp cao ở bộ ngoại giao.
"Lương Thành, quyết định lần này là ý của Trương Diên, chúng ta cũng không có cách nào phản bác, cho dù cậu vượt quyền can thiệp cũng không được, danh sách đã xác nhận rồi."
Dạ Lương Thành thực ra vẫn đang suy nghĩ để Cung Muội Muội không phải đi làm nhiệm vụ lần này, nhưng rõ ràng là không thể.
Dạ Lương Thành nheo mắt, ánh mắt thoáng vẻ tức giận, Trương Diên chính là cậu của Nhậm San San, lẽ nào việc này cũng do cô ta giở trò?
"Thực sự không có cách nào để đổi người sao?"
"Đây là quyến định của Trương Diên, cậu biết đó, ông ta đặc biệt không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình, theo như những gì mình hiểu về ông ta, cậu cho rằng ông ta dùng sai người ông ta sẽ càng không thừa nhận, vậy thì cậu hà tất phải đi cầu xin ông ta?"
Dạ Lương Thành sắc mặt sa sầm, xem ra, việc này không thể nào thay đổi được rồi.