Dạ Lương Thành nheo mắt, nha đầu này nghiêm túc sao? Hắn đột nhiên ngồi xuống chiếc sô pha đối diện với cô, đôi chân dài lộ ra khỏi lớp áp ngủ. Hắn híp mắt nói:" Vậy tôi thức cùng cô, đêm nay tôi cũng không ngủ."
Lúc ánh mắt Cung Muội Muội bắt gặp cặp chân thon dài thẳng tắp và lực lưỡng của hắn, hàng lông mi dài của cô chợt chớp chớp đầy luống cuống, cô cắn môi nói:" Sao anh không ngủ? Anh đi ngủ đi!"
" Không cần, tôi sẽ ở đây với cô." Ánh mắt Dạ Lương Thành cũng rơi trên người cô, hắn thầm đánh giá.
Cô mặc áo ngủ hai lớp màu trắng sữa, hình dáng của khuôn ngực bỗng lộ rõ ra, ngoài mặc áo ngủ ra thì cô chẳng mặc thêm gì cả.
Yết hầu gợi cảm của Dạ Lương Thành không khỏi chuyển động, nha đầu này không có chút ý thức phải đề phòng nào sao?
Lúc này, Cung Muội Muội cảm thấy hơi xấu hổ, cô đột nhiên đưa ipad cho hắn rồi nói:" Hay là anh xem cái này đi, tôi về phòng lấy laptop?" Cô muốn hắn xem thức gì đó để giết thời gian sao? Không phải, là do hắn cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô xấu hổ đó!
Dạ Lương Thành nhận lấy, hắn chẳng muốn xem gì cả. Nhưng đêm còn rất dài, nếu muốn ngồi đây cùng với cô thì quả thực cần thứ gì đó để giết thời gian thật.
Cung Muội Muội ôm laptop từ trong phòng ra, đồng thời cô cũng lấy thêm một cái chăn lông nhỏ. Bởi vì cô chỉ mặc mỗi áo ngủ, lúc ngồi trên sô pha không có thứ gì che chắn cũng hơi bất tiện.
Trong căn phòng chỉ còn lại một không khí yên tĩnh, Cung Muội Muội lại đeo tai nghe và xem các chương trình trên kênh nghệ thuật tổng hợp. Còn Dạ Lương Thành ở phía đối diện thì không biết xem gì, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào ipad.
Cung Muội Muội cảm thấy không khí trong phòng có chút ngượng ngùng và ngột ngạt. Khi nãy cô đã sớm quên chuyện lúc tối rồi, cô đang xem kênh nghệ thuật tổng hợp, có những lúc muốn cười nhưng không cười chỉ đành mím môi kiềm chế.
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi trong yên tĩnh, đến ba giờ sáng, đôi mắt Cung Muội Muội híp chặt lại, cô cảm thấy cơn buồn ngủ đang dần kéo đến. Cô nhìn thấy Dạ Lương Thành ở phía đối diện, không biết hắn đang xem cái gì nhưng đôi mắt vẫn long lanh có hồn. Còn cô, mí trên và mí dưới đều đang đánh nhau kịch liệt rồi.
Lúc này, cô nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào đệm muốn nằm một tư thế thật thoải mái. Cô lặng lẽ gập máy tính lại, cong người rồi thiếp đi. Trong lúc cô ngủ, Dạ Lương Thành ở phía đối diện bỗng ngước đôi mắt đen nhánh lên nhìn cô.
Cung Muội Muội vốn đã mệt mỏi nên chớp mắt một cái là chìm luôn vào giấc ngủ.
Dạ Lương Thành nhìn cô ngủ như vậy, khẽ nhíu mày, hắn đang nghĩ có nên bế cô về phòng ngủ không?
Hắn đi đến bên cạnh cô, từ trên cao mà ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngủ say, đôi môi đỏ mọng khép hờ và hơi thở thơm mát như hoa lan của cô. Đôi mắt Dạ Lương Thành hơi trầm lắng, hắn cảm thấy trong thân thể còn một loại cảm giác đang cuộn trào sôi sục, điều này khiên hắn kinh ngạc với những phản ứng trong cơ thể mình.
Hắn lại nảy sinh tư tưởng với nha đầu này sao? Chuyện này sao mà có thể xảy ra chứ?
Nhưng mà chuyện không thể lại đang bày ra trước mắt, hắn thật sự nảy sinh tư tưởng với cô rồi.
" Muội Muội, về phòng ngủ đi." Dạ Lương Thành khẽ lay cô rồi nói.
Để cô ngủ như vậy, hắn cũng không thể về phòng ngủ được. Hắn sợ nửa đêm cô sẽ lật người rồi rơi xuống sô pha, vì vậy ôm cô về giường là an toàn nhất.
Nhưng mà Cung Muội Muội đã ngủ say như vậy rồi, Dạ Lương Thành duỗi tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ biết được làn da cô mềm mại cỡ nào.
" Tôi ôm cô về phòng." Dạ Lương Thành nói xong, hắn không quan tâm người con gái đang ngủ mơ kia có đồng ý hay không đã đưa tay luồn xuống phía dưới cánh tay nhỏ của cô, một tay khác luồn xuống dưới đầu gối rồi ôm lấy cô.
" Ừm..." Cung Muội Muội đang mơ ngủ, dường nhu cũng biết mình đang được bế, cánh tay thon nhỏ ôm lấy cổ Dạ Lương Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực hắn.
Dạ Lương Thành ôm Cung Muội Muội về phòng, hắn cúi người đặt cô vào giữa đường. Cung Muội Muội vẫn đang ngủ say, đôi tay nhỏ bỗng tóm lấy đai áo ngủ của hắn rồi kéo kéo...
Áo ngủ Dạ Lương Thành bị bung ra ngày lập tức, để lộ vóc người vô cùng cường tráng, hắn nheo mắt một cái, nếu như không phải cô ngủ rồi thì hắn sẽ thật sự cho rằng cô cố ý đùa giỡn hắn.
Nhưng tay Cung Muội Muội vẫn nắm dây đai, Dạ Lương Thành cúi người, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô muốn rút lại đai áo. Nào ngờ tư thế nằm của Cung Muội Muội có vẻ không thoải mái, bàn tay nhỏ nhắn lại kéo kéo một cách không an phận, đai áo trong tay cô lập tức bị kéo xuống. Nếu như Dạ Lương Thành không phối hợp mà cúi người xuống thì nhất định sẽ đánh thức cô dậy.
Vì vậy Dạ Lương Thành theo phản xạ chống tay song song với đầu cô, thuận theo động tác lật người của cô. Trước mặt cô lúc này, hắn giống như đang làm động tác chống đẩy hít đất vậy. Mà người con gái kia lại vừa nghiêng người rồi lại nằm ngửa trở lại. Bỗng nhiên, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến nửa ngang tay.
Cung Muội Muội khẽ mấp máy đôi môi yêu kiều mềm mại, dưới ánh đèn sáng, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm rõ nét, đẹp không tì vết, đẹp đến rung động lòng người.
Lúc này, Dạ Lương Thành dường như bị kẹt trước mặt cô. Vẻ đẹp của cô trói buộc hắn, hắn không thể không mê mẩn trước vẻ đẹp này, trái tim hắn cũng đang rung động kịch liệt.
Nha đầu này thật phiền phức, hại hắn chật vật như vậy.
Mà lúc này Cung Muội Muội đột nhiên nhíu mày lại, khuôn mặt đang ngủ an lành bỗng xuất hiện nỗi sợ hãi bất an. Mí mắt cô run rẩy, tựa như sợ hãi tới mức có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào vậy. Cô đang gặp ác mộng sao? Khuôn mặt anh tuấn của Dạ Lương Thành hoảng hốt, cả cơ thể cường tráng đều trần trụi, hắn cũng không thể cứ như vậy mà ôm cô.
Nhưng dường như Cung Muội Muội đang gặp ác mộng, mồ hôi lấm tấm trên trán, rõ ràng cô đang phải chịu đựng cảm giác khó chịu mà cơn ác mộng mang lại.
Dạ Lương Thành không do dự, hắn buông tay ra rồi nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhành kéo cô vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành:" Muội Muội, đừng sợ, đừng sợ,...."
Cung Muội Muội đang trong cơn mông mị nhưng dường như vẫn cảm nhận được, cánh tay cô chủ động ôm lấy hắn rồi dựa sát khuôn mặt nhỏ của mình vào lồng ngực hắn, nét sợ hãi trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất.
Dạ Lương Thành cúi đầu, nhìn người con gái đang ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn như một đứa trẻ, khuôn mặt hắn chợt toát ra nét dịu dàng mà đến bản thân hắn cũng không nhận ra. Hắn đưa tay không kìm được mà vén những lọn tóc lộn xộn trên gò má cô, để lộ ra gò má trắng muốt mịn màng của cô.
Nhìn thấy vầng trán đầy đặn trắng nõn của cô, Dạ Lương Thành như bị ma xui quỷ khiến, môi mỏng bất giác hôn nhẹ lên trán Cung Muội Muội.
Cung Muội Muội dường như đã thoát ra khỏi ác mộng, nhưng tay cô vẫn ôm chặt lấy eo của Dạ Lương Thành, một phút cũng không rời.
Điều này khiến cho ý định rồi khỏi phòng cô để quay về phòng mình ngủ của Dạ Lương Thành bị dập tắt. Nhưng hắn vẫn thử gỡ tay cô ra, nhưng cô lại càng ôm hắn chặt hơn.
====
End chương 178