“Nhưng mà…” Tần Chính đang định nói gì đó thì đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Trở về!”
Nếu như tình cảm của cô với anh chỉ là tình anh em thì anh thà chết đi cho xong!
Phan Lê Hân ngồi vào trong xe, anh lấy hộp đựng nhẫn kim cương trong túi ra, nắm thật chặt, cả người mệt mỏi rã rời.
Nhan Lạc Y dựa lưng vào tường, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, khoanh tay lại, nước mắt giống như chuỗi vòng trân châu bị đứt dây, lã chã tuôn rơi.
Cô biết, những lời hôm nay cô nói còn có sức gây tổn thương người khác hơn cả việc ra đi không lời từ biệt. Cô đã làm tổn thương Phan Lê Hân rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Nhan Lạc Y nức nở nói.
Nhưng Phan Lê Hân lại không nghe được những lời này nữa rồi.
Giờ phút này, đoàn xe của Phan Lê Hân đã đi về phía khách sạn. Trong xe, hai mắt Phan Lê Hân nhắm lại, trong đầu nhớ lại hình ảnh từ lúc bắt đầu gặp Nhan Lạc Y, hình ảnh hai bọn họ ở chung với nhau… Phan Lê Hân không thể phủ nhận, anh thật sự giống như một người anh trai, chẳng trách ngày đó cô lại bỏ trốn…
Bởi vì cô phát hiện anh yêu cô, mà cô lại nghĩ đó chỉ là tình cảm giữa người thân trong gia đình với nhau, cho nên cô đã lựa chọn trốn chạy.
Phan Lê Hân chua xót, hóa ra anh cũng có lúc hồ đồ như vậy, lại nghĩ tình cảm của cô đối với anh là tình yêu!
Nhan Lạc Y vô cùng hoang mang, ngồi chết lặng trên ghế sô pha, trong lòng cô hiện lên hình ảnh giữa cô và Phan Lê Hân. Đó là tình yêu! Không phải tình thân!
Cô đã rung động trước anh rồi, nụ hôn của anh đã khiến cho cô rung động! Nhưng cô lại nghĩ tới tương lai, nghĩ tới việc hai người có thể làm bạn…
Nhan Lạc Y biết cô đã thành công đẩy anh ra xa khỏi cô rồi!
Có phải cô rất ngốc hay không? Ngốc vô cùng? Là người ngu ngốc nhất trên thế giới này?
Vì cô đã từ bỏ một người đàn ông yêu cô tha thiết, còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy để đuổi anh đi?
Giọng của Lôi và Nhan Tử Dương vang lên ở ngoài cửa, Nhan Lạc Y vội vã dụi mắt, vơ lấy quyển sách ở bên cạnh, giả bộ đọc sách.
Nhan Tử Dương và Lôi vừa bước vào đã thấy cô đang độc sách, ánh mắt Lôi hiện lên ý cười, còn có chút biểu cảm si mê nữa.
Nhan Tử Dương lập tức ôm búp bê vải trong tya đưa tới: “Chị, trên đường đi đã mua cho chị đó, thích không?”
Nhan Lạc Y đưa tay nhận lấy, gật gật đầu: “Thích!”
“Đó! Em nói là chị sẽ thích mà! Là Lôi mua cho chị đó!” Nhan Tử Dương cười lớn.
Ánh mắt Lôi thâm tình nhìn sang, Nhan Lạc Y khẽ giật mình, nở nụ cười với anh: “Cảm ơn anh, Lôi!”
“Không cần khách sáo, Lạc Y, buổi tối chúng ta ra bên ngoài ăn tiệc đi!”
“Được!” Nhan Lạc Y gật đầu, không muốn phụ lòng Lôi và em trai.
Thật ra hiện giờ cô không có hứng ăn uống, cô chỉ muốn yên tĩnh ngồi ở nhà mà thôi.
“Tử Dương, ngày kia chị sẽ trở về nước!” Nhan Lạc Y nói với em trai, dùng tiếng Trung.
Nhan Tử Dương lập tức giật mình: “Chị, sao chị rời đi sớm vậy? Không thể ở lại thêm sao?”
“Không được, chị đã hẹn bạn rồi, đêm nay sẽ đặt trước vé máy bay!” Nhan Lạc Y nghiêm túc nói.
Dường như Lôi nghe hiểu, anh lập tức nhìn Nhan Lạc Y: “Lạc Y, ở lại thêm một thời gian đi, anh và Tử Dương sẽ chăm sóc em!”
“Cảm ơn anh, em còn có việc, nhất định phải về nước!” Nhan Lạc Y nói xong, giơ con búp bê vải trong tay lên.
Bọn họ ăn tối ở bên ngoài, sau khi ăn uống xong xuôi mới bắt đầu trở về. Nhan Tử Dương cảm nhận được sự mất mát trong mắt Lôi, cậu cũng không ngờ chị lại muốn rời đi nhanh như vậy.
Về đến nhà, Nhan Lạc Y nói cô mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó lập tức đi lên lầu.
Lôi gọi Nhan Tử Dương lại: “Tử Dương, em cảm thấy chúng ta nên làm gì?”
“Anh có dự định gì không?” Nhan Tử Dương hỏi lại Lôi.
“Anh sẽ lấy đàn guitar để thổ lộ với Lạc Y, anh muốn… dù sao thì anh cũng phải làm chút gì đó, nếu không anh và em sẽ rất hối hận…”
“Đúng vậy, anh đánh guitar không tệ, đánh một bản tình ca đi!” Nhan Tử Dương cũng hi vọng chị cậu có người yêu, vì vậy cậu vỗ vỗ bả vai Lôi: “Chúng ta đi chuẩn bị trước, lát nữa em sẽ gọi chị xuống!”
“Nến, hoa, còn có rượu vang đỏ nữa, đủ chưa nhỉ?” Lôi lập tức nghĩ đến việc trang trí khung cảnh lãng mạn.
Nhan Tử Dương gật đầu: “Ý này không tệ. Được đó, em đi mua hoa, anh tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.”
Lôi cũng lập tức hành động.
Khi tất cả đã chuẩn bị xong, Nhan Tử Dương lên gọi Nhan Lạc Y. Lúc này, Nhan Lạc Y vẫn chưa ngủ, chỉ là cơ thể có chút tiều tụy, mệt mỏi.
“Sao vậy Tử Dương?” Nhan Lạc Y đứng trước mặt em trai, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
“Chị, xuống lầu đi, em có quà cho chị!”
“Ngay bây giờ sao?”
“Đúng, chị xuống trước đi, em về phòng lấy.”
“Sao phải xuống lầu?”
“Tóm lại chị cứ xuống lầu chờ em là được, nhanh lên đó!”
Nhan Lạc Y cũng không biết em trai muốn làm gì, nhưng cô vẫn nghe theo lời Nhan Tử Dương, chậm rãi đi xuống lầu. Vừa xuống lầu, cô thấy có ánh nến mờ ảo, cô hơi kinh ngạc, ngồi xuống ghế sô pha.
Trên ghế sô pha để một bó hoa, lúc này, đèn bỗng nhiên tắt phụt, sau đó, trong lúc Nhan Lạc Y đang kinh ngạc thì cô lại nghe thấy tiếng đàn guitar.
Lôi vừa hát tình ca vừa đi từ trên lầu xuống.
Nhan Lạc Y mở to mắt, không biết Lôi muốn làm gì.
Lôi hát rất hay, kết hợp với giai điệu guitar khiến cho khung cảnh trở nên lãng mạn vô cùng. Lôi vừa hát vừa ngồi xuống ghế sô pha, ngồi bên cạnh Nhan Lạc Y.
Cô im lặng nghe giọng hát của Lôi. Chờ Lôi hát xong, anh buông guitar ra, thâm tình nhìn cô: “Lạc Y, anh thích em, em ở lại đây được không?”
Nhan Lạc Y nhìn Lôi chằm chằm, không muốn làm anh tổn thương: “Lôi, anh là một người đàn ông tốt. Cảm ơn anh đã thích em, nhưng anh không thể tiếp nhận tình cảm này của anh được. Xin lỗi…. Cảm ơn anh đã làm mọi chuyện tối nay vì em, rất cảm ơn.”
Nói xong, Nhan Lạc Y đứng lên, đi lên lầu hai. Lôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, thở dài một hơi, Nhan Tử Dương ngăn cản Lạc Y: “Chị à… Lôi rất tốt!”
Nhan Lạc Y thực sự không muốn làm tổn thương bất kì ai, cô nói với em trai: “Tử Dương, em nên đi an ủi Lôi đi, tạm thời chị chưa nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Nhan Tử Dương ngồi xuống bên cạnh Lôi, dù sao thì Lôi cũng là một người lạc quan, anh sẽ không cưỡng cầu bất cứ chuyện gì, ngay cả chuyện tình yêu. Tuy Nhan Lạc Y không đón nhận tình cảm của anh, nhưng mấy ngày nay có thể ở chung với cô, anh cũng đã rất vui vẻ rồi.
Trong một khách sạn sang trọng, Phan Lê Hân ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, ngọn đèn chiếu hắt lên ghế sô pha, trông hơi u ám…
Trên chiếc bàn trước mặt anh đang đặt một chiếc hộp, trong đó có một chiếc nhẫn kim cương im lặng tỏa sáng.
Phan Lê Hân ngắm chiếc nhẫn đó không biết bao nhiêu lâu, sau cùng anh mới quyết định thử từ bỏ tình cảm của anh với Nhan Lạc Y, nhưng anh lại phát hiện ra, đã quá muộn rồi.
Anh không có cách nào coi Nhan Lạc Y làm em gái nữa, anh muốn cô làm người phụ nữ của anh!
Nhưng anh biết bây giờ anh không nên miễn cưỡng cô, không nên ảnh hưởng cuộc sống của cô, không nên trở thành chướng ngại trong tương lai của cô…
Hai ngày sau, Nhan Lạc Y đi máy bay về nước, cô tạm biệt Lôi và em trai, lặng lẽ về nước. Cô không liên hệ với bất cứ ai, cô chỉ thuê một phòng trong khách sạn, chuẩn bị dự định cho tương lai.
Mà ba ngày sau, Phan Lê Hân cũng về nước, anh cũng đã sớm biết được tin tức Nhan Lạc Y trở về.
Hiện giờ, anh vẫn có thói quen nắm bắt tất cả tin tức về cô, anh phải biết cô an toàn thì anh mới yên tâm được.
Nhan Lạc Y ở trong khách sạn, cô không muốn trở về căn biệt thự mà Phan Lê Hân đã chuẩn bị cho cô, bởi vì cô đã quyết định rời khỏi anh thì cô không nên cho bản thân mình cơ hội nữa…
Một giờ sau khi Phan Lê Hân về nước, anh lập tức trở về văn phòng giải quyết công vụ, lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Anh nhìn tên hiển thị, sau đó nhận điện thoại: “Mẹ…”
“Lê Hân, con trở về rồi à? Tối nay về nhà ăn cơm đi, nhớ gọi cả Lạc Y!” Liễu phu nhân dặn dò.
Phan Lê Hân nhếch miệng, cười chua xót: “Mẹ, sợ là cô ấy không có thời gian đâu!”
“Rất lâu rồi Lạc Y không tới đây, mẹ nhớ con bé lắm, con nói với con bé đi, nhất định con bé sẽ trở về mà…”
Ánh mắt Phan Lê Hân lóe lên sự mong đợi, trầm thấp nói: “Được, con sẽ nói cho cô ấy biết.”
Sau khi cúp điện thoại, anh im lặng một lúc, vài giây sau, anh cầm điện thoại riêng lên, ấn số Nhan Lạc Y.
Lúc này, số điện thoại hiển thị trên màn hình của Nhan Lạc Y là một số lạ, bởi vì anh chưa từng dùng số điện thoại riêng để liên lạc với cô.
Nhan Lạc Y đang nghỉ ngơi trong khách sạn, nhìn thấy dãy số gọi đến, cô không nghi ngờ gì, ấn nút nghe: “Xin chào!”
“Lạc Y, là anh!” Giọng nói trầm thấp của Phan Lê Hân truyền đến.
Nhan Lạc Y giật mình, cô có chút khẩn trương: “Anh Lê Hân, có chuyện gì vậy?”
“Em có thời gian không? Có thì về nhà ăn cơm đi, vừa rồi mẹ gọi điện thoại tới, nói rất nhớ em, hi vọng em có thể trở về…”
“Em…”
“Nếu em không muốn gặp anh thì anh sẽ không về nữa, em về ăn cơm với mẹ đi.” Phan Lê Hân suy nghĩ giúp cô.
“Không, em không có ý đó.” Nhan Lạc Y vội vã đáp.
“Mẹ anh là một người trọng tình cảm, bà luôn coi em như người thân, nếu em rảnh thì về thăm bà ấy một chút.” Phan Lê Hân bình tĩnh nói.
Nhan Lạc Y làm sao có thể từ chối được nữa, cô không thể vô tình như vậy, cho nên đành trả lời: “Được, tối nay em sẽ về…”