Cung Dạ Tiêu giơ tay ra nhưng Trình Ly Nguyệt vội vàng đẩy tay anh ra: "Không cần, em không sao."
Cung Dạ Tiêu nhíu mày không vui, tay lại đưa ra nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen rất tình cảm.
"Sao anh lại tới đây."
"Tới cổ vũ cho em." Cung Dạ Tiêu mỉm cười.
"Nhưng bác sỹ nói anh không được đi lại tùy tiện."
"Anh sẽ chú ý." Cung Dạ Tiêu nói xong liền dắt tay cô xuống bậc thềm bước vào xe của anh.
Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong xe, tâm trạng lập tức trùng xuống, Cung Dạ Tiêu đưa tay ôm cô vào lòng an ủi: "Đừng sốt ruột, Lục Hải không dễ đối phó, cứ từ từ, vụ kiện này chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng."
"Vâng! Em biết." Trình Ly Nguyệt gật đầu, cô biết đây chỉ là vấn đề thời gian, cô nhất định phải giữ bình tĩnh.
Cung Dạ Tiêu không đưa cô về nhà, buổi trưa anh quyết định sẽ dẫn cô đi ăn cơm ở ngoài, Cung Dạ Tiêu bảo Nhan Dương đặt nhà hàng tư nhân mà anh vẫn thường lui tới.
Khi tới nơi, Trình Ly Nguyệt lo lắng cho vết thương của anh, đôi mắt long lanh liên tục nhìn lên người anh, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng thường xuyên bắt gặp ánh mắt cô, anh dắt tay cô giống như một cặp tình nhân.
Cung Dạ Tiêu dắt tay Trình Ly Nguyệt vào nhà hàng, vừa hay ở vị trí gần cửa sổ có một đôi nam nữ, cô gái nhìn ra ngoài cửa sửng sốt mấy giây, sau đó cô cầm điện thoại hướng thẳng về phía sau lưng Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt, quay lại một đoạn video.
Chỉ có vài giây nhưng Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt mười ngón tay đan xen, vô cùng thân mật.
Cô gái đó là bạn của Hoắc Yên Nhiên, cô không ngờ mình lại bắt gặp Cung Dạ Tiêu hẹn hò với người con gái khác, cô lập tức gửi đoạn video cho Hoắc Yên Nhiên, và đính kèm: "Yên Nhiên, cậu phải chú ý, Cung Dạ Tiêu hẹn hò với người con gái khác."
Lúc này Hoặc Yên Nhiên vừa xuống máy bay, cô vừa mở điện thoại lên liền nghe thấy chuông tin nhắn, cô cầm điện thoại mở ra xem, trong đoạn video chưa tới mười giây là hình ảnh Cung Dạ Tiêu dắt tay Trình Ly Nguyệt bước vào phòng riêng, giống như nhà hàng.
Đọc tin nhắn của bạn, gương mặt Hoắc Yên Nhiên thoáng vẻ oán hận, xem ra lần trước cảnh cáo Trình Ly Nguyệt không có tác dụng, cô ta vẫn ra sức quyến rũ Cung Dạ Tiêu.
Ánh mắt Hoắc Yên Nhiên lộ vẻ toan tính, cô ta cắn môi, xem ra đành phải dùng tới chiêu cuối cùng, khẩn cầu ông Cung ra mặt.
Nhưng thời gian chưa chín muồi, cô phải có được bằng chứng Trình Ly Nguyệt quyến rũ Cung Dạ Tiêu mới được.
Ở căn cứ quân sự.
Cung Muội Muội ngồi trên xe việt dã, gió mát thổi qua khiến mái tóc mượt mà của cô tung bay, gương mặt rạng rỡ của cô nở nụ cười nhẹ nhõm, tự do, bên cạnh là Dạ Lương Thành đang lái xe dẫn cô đi chơi.
Nơi đó nằm sâu trong núi, có một thác nước tự nhiên, hai trăm dặm xung quanh không một bóng người, vì thế đây là một nơi có cảnh quan hoàn toàn hoang sơ, cũng chỉ có rất ít người tới ngắm cảnh.
Dạ Lương Thành dành ra một ngày để đưa cô đi chơi, vì Cung Muội Muội đồng ý với anh mai sẽ về lại thành phố, ngày cuối cùng cô nhất định phải chơi thật thỏa thích.
"Tuyệt quá, cảm giác thật tự do." Cung Muội Muội mỉm cười dang tay, tiếng cười giọng tan rung động lòng người.
Tâm trạng của Dạ Lương Thành cũng vô cùng thảnh thơi, thi thoảng lại nhìn nụ cười lãng mạn ngây thơ của cô, trái tim anh lúc này cũng không khỏi rung động.
Sau chặng đường hai giờ đồng hồ ngồi xe việt dã, đi qua vùng núi rừng này sẽ là nơi mà xe việt dã không thể tới được, chỉ có thể đi bộ, Cung Muội Muội mặc một chiếc tshirt màu xanh lục quân đội kết hợp với quần và giày cùng màu, rất có tác phong quân đội.
Dạ Lương Thành cũng mặc một bộ đồ rằn ri màu xanh xẫm, trang phục này khoác lên người anh, trong nét cương nghị toát lên hooc-môn nam tính mãnh liệt.
"Tiếp theo chúng ta phải đi bộ thôi." Dạ Lương Thành nói với Cung Muội Muội.
Cung Muội Muội vô cùng hào hứng, chờ đợi, hôm nay họ đã có chuẩn bị, trước khi đi có mang theo lương khô và nước, tất cả đều ở trong ba-lô của Dạ Lương Thành, cô thì rất nhãn nhã, đã lâu lắm rồi không có được cảm giác thoải mái thế này.
Đi dưới các tán cây cổ thụ, không khí nguyên thủy ập tới, những loài động vật và chim chóc không biết tên khiến Cung Muội Muội vô cùng hưng phấn, thường dừng bước để ngắm nhìn. Dạ Lương Thành cũng không vội hối thúc, giống như dẫn theo một đứa trẻ hiếu kì vậy.
Sau khi đi qua vùng rừng núi, tiếp theo là đi men theo một dòng sông nước trong veo có thể nhìn xuống tận đáy, cảnh sắc ven sông tú lệ, đẹp tươi, không khí trong lành ngập tràn sức sống, tiếng nước chảy ào ào. Cung Muội Muội đi theo sự chỉ dẫn của Dạ Lương Thành, vừa có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên vừa có thể trải nghiệm sự quan tâm chăm sóc của anh. Cảm giác này thật tuyệt vời.
Đi chừng hơn một tiếng, cuối cùng đã nghe thấy tiếng thác nước, rào rào rào vang lên khắp trời, một thác nước trắng xóa cao mười mấy mét như thể như một dải lụa tuôn trào, đẹp vô cùng.
"Woa... đẹp quá!" Đôi mắt long lanh của Cung Muội Muội ánh lên kinh ngạc.
Dạ Lương Thành dắt tay cô đi trên đoạn đường đá, tới dưới thác nước, Cung Muội Muội cúi người, nước mát chảy qua bàn tay trắng ngần của cô, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Dạ Lương Thành đứng ở bên, cảnh đẹp trước mắt không hề thu hút anh, điều có thể thu hút anh chỉ có cô gái như thiên thần này.
Thấy cô tới bên đầm nước cũng có thể đùa nghịch vui vẻ, quả nhiên cô vẫn là một cô bé mới lớn.
Cung Muội Muội nghịch nước xong lại cúi người tìm đá cuội đẹp đẽ trong nước, một lát sau cô tìm được một viên đá tròn nhẵn nhụi, trắng sáng, sau đó cô lại nhặt thêm được mấy viên nữa.
Cô hào hứng mang tới trước mặt Dạ Lương Thành: "Nhìn này, đẹp không!"
"Ừ, rất đẹp."
"Em sẽ mang chúng về." Cung Muội Muội đặt sang một bên, ngẩng đầu nhìn thác nước, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, nụ cười vui vẻ, đôi môi hồng tươi, khiến cổ họng anh hơi sít lại, anh như bị trúng tà, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy sau gáy cô.
Cung Muội Muội không nhìn thác nước nữa, ánh mắt bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của anh, cô lập tức hiểu ra anh muốn làm gì.
Đối mắt long lanh như hai giọt nước của cô thoáng chút căng thẳng, hốt hoảng, đôi lông mi dài đẹp hơn cả cánh bướm dập dờn, nhẹ nhàng chớp mắt.
Trái tim Dạ Lương Thành rung động kịch liệt, anh không do dự thêm, cúi người mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi hồng khép hờ của cô, giữ chặt cô trong lòng hôn thật sâu.
Dáng người mảnh mai của Cung Muội Muội cùng dáng người cao lớn vạm vỡ của anh tạo thành một sự đối lập rõ ràng, cô mềm mại dịu dàng như nước, anh mạnh mẽ cứng rắn như đá, họ tì sát bên nhau, dưới thác nước, đắm chìm trong nụ hồn cuồng nhiệt.
Trái tim Cung Muội Muội đập loạn nhịp, khiến cô có phần căng thẳng, thách thức thần kinh yếu ớt của cô, cô nhón chân, ôm lấy cổ Dạ Lương Thành, trên môi là nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cô bối rối đáp lại.