Ngủ khoảng hai tiếng thì Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy, toàn thân cô đổ mồ hôi, gương mặt cũng chẳng có chút khí sắc nào mà trắng bệch, cô gượng dậy một cách yếu ớt.
Cô ra ngoài rót một cốc nước ấm để uống, cửa phòng sách vẫn đóng,cô nghĩ, chắc Cung Dạ Tiêu vẫn đang làm việc!
Lúc này đã là mười hai giờ trưa, cô cũng chưa thấy đói nên ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Một lát sau, Cung Dạ Tiêu đẩy cửa bước ra, hắn đi đến bên sô pha rồi quan sát cô một chút, hắn chợt nhìn là đã thấy được vẻ yếu ớt và tiều tụy của Trình Ly Nguyệt rồi.
"Đi thay quần áo, tôi dẫn em đi ăn!" Hắn đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn trên trán cô.
Trình Ly Nguyệt gật đầu, đứng dậy quay về phòng. Lần này cô kết hợp tùy ý một chiếc áo phông trắng với quần bò dài. Dáng người cô nhỏ nhắn nhanh nhẹn nên nhìn kiểu kết hợp này vẫn rất phong cách.
Ra tới ga-ra, ánh sáng mờ mờ, Cung Dạ Tiêu liền nắm lấy tay cô theo phản xạ, hắn sợ cô sẽ vấp ngã.
Trái tim Trình Ly Nguyệt khẽ ấm áp, ánh mắt cô nhìn chăm chú bóng lưng cao lớn của hắn, quả thực lúc này cô rất muốn vứt bỏ mọi thứ để tựa vào hắn.
Sau khi dùng xong bữa tại một nhà hàng gần đó thì họ quay về phòng, buổi chiều, sau khi Nhan Dương đến lấy tài liệu cũ đi thì lại đưa một tệp tài liệu mới đến, Trình Ly Nguyệt cũng chỉ ở trong phòng mình không đến làm phiền hắn.
Sắp đến bốn giờ, Trình Ly Nguyệt chợt nhớ ra là phải đi đón con trai. Cô còn chưa kịp đi tìm Cung Dạ Tiêu thì hắn đã đẩy cửa bước vào, Trình Ly Nguyệt lập tức xuống giường: "Có phải đi đón Tiểu Trạch không?"
Cung Dạ Tiêu nhìn cô chăm chú rồi nói: "Tối nay tôi sẽ dẫn Tiểu Trạch đến nhà ông nội ăn cơm, em không cần phải đi đón nữa."
"Tối nay sao?" Trình Ly Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn: "Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?" Sắc mặt Trình Ly Nguyệt bỗng thay đổi, cô vốn là một người thông minh nhạy bén, cô suy nghĩ điều gì đó rồi nhíu mày nói: "Đưa Tiểu Trạch về sớm một chút."
"Tôi sẽ dẫn thằng bé về sớm." Cung Dạ Tiêu cam đoan.
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Hoắc Yên Nhiên có ở đó không?"
"Tôi không hỏi, có lẽ là không." Cung Dạ Tiêu muốn an ủi cô.
Thế nhưng, Trình Ly Nguyệt tương đối nhạy cảm đối với những chuyện như thế này, sắc mặt cô vẫn không tốt: "Cô ta nhất định sẽ đến, anh để cô ta cách xa Tiểu Trạch một chút."
Cung Dạ Tiêu than nhẹ một tiếng: "Yên tâm đi! Trừ em ra, Tiểu Trạch sẽ không chấp nhận bất cứ ai làm mẹ nó đâu."
Trình Ly Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, Cung Dạ Tiêu chợt nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi rồi. Buổi tối Nhan Dương sẽ đưa bữa tối đến cho em. Em ngoan ngoãn ở nhà, không được phép chạy lung tung."
Chóp mũi Trình Ly Nguyệt cay xè, được hắn quan tâm như vậy, cô còn oán trách gì chứ? Không được rồi, sao cô lại cảm thấy tủi thân cơ chứ.
Trình Ly Nguyệt đi ra cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, trái tim cô chợt đau nhói. Tối nay, Cung Dạ Tiêu sẽ dẫn Tiểu Trạch đi gặp Hoắc Yên Nhiên, dù chỉ nghĩ tới hình ảnh bọn họ cùng ngồi ăn chung một bàn thôi là cô đã thấy đau lòng rồi.
Cung Dạ Tiêu lái xe vào trường, lúc này Tiểu Trạch không chơi ở chỗ vui chơi dành cho trẻ em mà ngồi trên một chiếc ghế, dường như nó đang chờ xe của daddy đến đón.
Xe vừa đến nó đã nhìn thấy rồi, cái miệng nhỏ của nó chợt cong lên cười toe toét, nó chạy về phía chiếc xe, vệ sĩ vội phanh xe lại, Cung Dạ Tiêu cũng lập tức đẩy cửa xuống xe, tên nhóc này chạy cái gì chứ?
"Daddy.." Cậu bé kia chạy đến trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn một cách vui vẻ.
"Xe còn chưa dừng hẳn, con chạy loạn cái gì chứ?" Cung Dạ Tiêu cúi người xuống, có chút giận dữ hỏi.
"Con chỉ muốn nhanh chóng tìm được ba thôi! Chúng ta về nhà đi! Chắc chắn hôm nay mami rất khó chịu, con phải về nhà chăm sóc mami." Cậu nhóc lo lắng nói.
"Sao con biết mami của con rất khó chịu?"
"Tháng nào mami cũng sẽ bị khó chịu vài ngày! Con biết mà." Khả năng quan sát của cậu nhóc này khá tốt.
Cung Dạ Tiêu rất vui vì Tiểu Trạch biết hiếu thuận, hắn giấu đi những cảm xúc trong lòng rồi nhìn chăm chú Tiểu Trạch nói: "Mami con không sao, daddy đã chăm sóc mami con cả ngày rồi. Mami con cần yên tĩnh nghỉ ngơi, tối nay ba dẫn con đến chỗ cụ nội ăn tối."
Thằng bé chớp chớp mắt: "Sao lại đến nhà cụ nội ăn cơm ạ?"
"Cụ nhớ con."
"Nhưng con mới gặp mà!"
Cung Da Tiêu hóa vài lọn tóc đen đẫm mồ hôi trên trán Tiểu Trạch, dịu dàng nói: "Chúng ta chỉ đến ăn một bữa cơm thôi, ăn xong rồi về nhà."
"Mami đâu ạ?"
"Trợ lý của daddy sẽ đưa bữa tối đến cho mami."
"Mami thật đáng thương! Sao không cùng đưa mami đến ăn cơm ạ? Cụ nội chưa từng gặp mami con mà!" Tiểu Trạch chợt nhớ đến chuyện này, nó cảm thấy có chút kì lạ.
Lồng ngực Cung Dạ Tiêu khẽ nhói đau, hắn đưa tay xoa đầu Tiểu Trạch rồi nói: "Tiểu Trạch, sau này ba sẽ kể cho con nghe chuyện này, còn bây giờ lên xe thôi."
"Vâng! Nếu như cụ nội gặp mami thì nhất định cũng sẽ thích mami thôi." Tiểu Trạch vừa nói vừa leo lên xe.
Cung Dạ Tiêu thấy lưng Tiểu Trạch vẫn đeo cặp sách, nhưng nó vẫn cố sức leo lên xe thì hắn cũng không giúp. Hắn thấy Tiểu Trạch ngồi vào xe rồi mới khom người ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.
Hắn đặt Tiểu Trạch ngồi ổn định trên ghế, thắt dây an toàn cho thằng bé rồi bảo tài xế lái xe đến nhà họ Cung.
Khoảng năm giờ chiều.
Một chiếc xe màu đen dẫn đầu dùng trong sân nhà họ Cung, từ xe bước xuống là một bóng người điệu đà đoan trang, đó là Hoắc Yên Nhiên. Tối nay cô là người nhận được lời mời đặc biệt của Cung lão gia.
Khoảng mời giờ sáng cô nhận được điện thoại của Cung lão gia, bảo cô buổi tối đến ăn cơm. Hơn nữa ông ấy còn nói với cô rằng, tối nay Cung Dạ Tiêu sẽ dẫn Tiểu Trạch về. Vì vậy Hoắc Yên Nhiên cũng thừa biết ý đồ của bữa cơm tối này, chính là muốn cố ý để cô gặp mặt Tiểu Trạch, để cô tạo thiện cảm tốt với thằng bé. Đợi sau này, khi cô được gả cho Cung Dạ Tiêu rồi thì đứa bé này sẽ do cô nuôi dưỡng.
Lần này, Hoắc Yên Nhiên cũng vô cùng thận trọng. Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, gả cho Cung Dạ Tiêu lại phức tạp như vậy, lại còn phải nuôi thêm một đứa bé nữa chứ. Nhưng ai bảo sức hấp dẫn của Cung Dạ Tiêu lớn như vậy? Cho dù hắn có một đứa con rồi nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ vây quanh hắn nguyện trao thân cho hắn, cô cũng như vậy.
Cô bước vào phòng khách một cách tao nhã, quản gia nói cho cô biết, Cung lão gia đang cho cá ăn ở chiếc hồ sau vườn. Nghe thấy vậy cô liền cười rồi đi thẳng đến đó, quả nhiên nhìn thấy Cung lão gia đang cho một đàn cá chép đỏ ăn.
"Ông ơi, con đến rồi." Hoắc Yên Nhiên mỉm cười, gọi thân mật rồi đi đến bên Cung lão gia.
Cung lão gia tung một vốc thức ăn cho cá xuống rồi quay đầu cười với cô: "Tới rồi à!"
Nói xong, ông ấy quan sát cách ăn mặc của Hoắc Yên Nhiên một lượt, thấy cô cố ý chọn một một bộ váy vừa mang phong cách truyền thống lại rất đoan trang thì rất vừa ý.
Cô biết cách nắm bắt được suy nghĩ của người lớn tuổi. Đối với người lớn tuổi mà nói, những bộ đồ thời thượng chạy theo trào lưu hiện đại chỉ khiến họ thêm phản cảm. Suy nghĩ của họ rất bảo thủ cố chấp, vẫn luôn muốn duy trì truyền thống trước kia, nên tốt nhất đừng đi ngược lại với cách nghĩ của họ.
====