Sau khi cô ta cẩn thận ngồi đối diện anh ta ăn xong, cô ta không dám rời đi, lại bị khí thế phát ra từ anh ta lại áp bức, cô ta từ nhỏ lớn lên, từ trước đây đến nay không biết, một người không nói một lời, có thể để người khác khiếp sợ như vậy!
Mà người đàn ông lớn tuổi hơn cô ta mấy tuổi, lại có một tính khí như vậy.
“Vậy... thiếu gia, buổi tối cần tôi làm gì không?” Hạ An Ninh nhìn vào đối diện Cung Vũ Trạch, nhỏ nhẹ hỏi.
Mặc dù Cung Vũ Trạch đã ném bức thư tình vào thùng rác, nhưng sau đó, anh ta cảm thấy rằng đó là đồ của cô ta, anh ta không nên xử lý nó như thế này, anh ta nên trả lại cho cô ta.
Chỉ là tờ giấy bị anh ta dùng lực vo nhàu nát, không thể làm phẳng được.
Ánh mắt bình minh rực rỡ của anh ngước lên, đột nhiên anh ta từ trong túi lấy ra một cục giấy màu hồng, ném nó vào bàn của cô ta. “Chiều nay cô bị rơi đồ.”
“Đây... là của tôi sao?” Hạ An Ninh chớp chớp mắt, cục giấy màu hồng này là gì? Cô ta làm sao có thể để rơi đồ chứ?
Hạ An Ninh ngay lập tức tháo dỡ cục giấy nhàu nát ra, sau đó, cô ta nhìn thấy một lá thư tình được viết cho cô ta, dưới ánh sáng pha lê sáng, khuôn mặt trắng của cô ta, biến thành màu hồng giống như giấy.
Trời ơi! Có vẻ như Dương Phàm đã viết cho cô ta, Dương Phàm là bạn cùng lớp của cô ta, bình thường cũng rất tốt với cô ta, nhưng lúc này, cô ta thực sự không thể tin rằng anh ta đã viết một bức thư tình cho cô ta.
Hạ An Ninh thở gấp, khuôn mặt của cô ta nóng lên, cùng lúc đó, cô ta trong đầu có chút trống rỗng khi nghĩ về việc này, có phải lá thư tình này mà Dương Phàm viết cho cô ta, đã bị người đàn ông đối diện thưởng thức rồi.
Mặt của cô ta lại càng đỏ bừng.
“Cô không chịu học hành cho tốt, ngày nào cung nhận được thư tình sao?” Cung Vũ Trạch híp mắt, nhấm nháp thưởng thức ly rượu vang đỏ thanh nhã, âm thanh lạnh hỏi.
Hạ An Ninh vội lắc đầu, đỏ mặt vội trả lời. “Không phải đâu! Tôi... Tôi không biết bạn nam cùng lớp của tôi có thể viết cái này cho tôi... anh ta đưa cho tôi từ lúc nào, tôi còn không biết.”
Thực sự, nếu cô ta biết, cô ta sẽ không mang nó về.
Cung Vũ Trạch nhìn vào ánh sáng của đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta giống như anh đào vào mùa, trắng nhìn thấu đỏ, một đôi mắt đẫm nước, ánh sáng lộ ra hơn, đôi môi đỏ cánh hoa bị cô ta cắn, giống như trang điểm môi phổ biến nhất hiện nay.
Cô ta thầm nghĩ về điều đó, cô ta chỉ nghĩ rằng cô ta trông dễ nhìn một chút, bây giờ, cô ta mới phát hiện, trông cô ta cũng rất đẹp, ít nhất, cung là dạng người phụ nữ tinh tế thu hút bởi đàn ông.
“Vậy cô định trả lời thế nào với cậu học sinh nam nàu? Chuẩn bị sẵn sàng làm bạn gái của anh ta chưa?” Cung Vũ Trạch không thể không nhíu mày.
Cái đầu nhỏ của Hạ An Ninh ngay lập tức lắc thành một cái trống sóng, bàn tay và bàn chân sử dụng nó, “Không không không... tôi chắc chắn sẽ không đồng là bạn gái của anh ta, tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này...”
Cung Vũ Trạch phát hiện ra rằng anh ta rất tò mò muốn tìm hiểu, anh ta cố tình uống hết ly rượu vang đỏ, hỏi, “Tại sao? Anh ta không phải loại người cô thích sao?’
Hạ An Ninh chớp mắt, trống trống má nói, “Tôi làm gì có thời gian để yêu đương chứ? Tôi chỉ muốn học thật tốt, tương lai cố gắng tìm một công việc, thay mẹ tôi trả nợ, hơn nữa, anh ta chính xác không phải là dạng người mà tôi thích.
Nói xong, Hạ An Ninh rủ mắt xuống, có chút ngượng ngùng.
Góc miệng của Cung Vũ Trạch khẽ khẽ cong lên “Cô thích kiểu người đàn ông như thế nào?”
Hạ An Ninh ngay lập ngẩng đầu lên ngơ ngác, “Tôi... tôi không biết! Tôi chưa nghĩ về vấn đề này.”
Cung Vũ Ninh có một chút mất hứng hư một tiếng nhẹ, “Nếu cô không có nghĩ đến, vậy sau nay cô nên biết, đừng có gây ra điều gì để số bạn học nam thích! Nếu không, cũng là bản thân cô tự gây phiền phức cho mình
Nói về điều này, Hạ An Ninh thực sự ngây thơ, và rất oan ức, cô ta đã làm gì đâu mà gây nên cho con trai thích chứ? Cô ta thậm chí bình thường không đi quá gần với bạn học nam.
“Tôi biết!” Hạ An Ninh trả lời một tiếng rất nghiêm túc.
“Được rồi! Tối nay không có công việc gì làm đâu! Cô có thể quay về nghỉ ngơi rồi.”
“Ngày kia tôi chính thức nghỉ hè rồi, ngoài đi làm việc mấy tiếng ra, tôi có thể thay anh quét dọn sân vườn.” Hạ An Ninh nói.
“Đến lúc đó hãy nói.”
“Vậy tôi có thể đi trên kệ sách của anh để mượn một cuốn sách để xem không? Tôi bây giờ có thể chưa buồn ngủ, ăn nó quá.” Hạ An Ninh có chút ngượng ngùng nói.
Cung Vũ Trạch không có ý kiến gì trả lời một tiếng, “Được”
“Vậy tôi đi lên trước đây.” Nói xong, Hạ An Ninh nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn, đồng thời, cầm bức thư tình màu hồng cầm đi theo, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy mặt đỏ, với bức thư tình như này.
Trời ạ! Dương Phàm đang làm cái gì vậy? Tại sao lại viết cho cô ta một bức thư tình ấm áp như vậy? ngày mai phải trả lại cho anh ta, đồng thời từ trối anh ta.
Hạ An Ninh trở lại phòng, để bức thư tình vào túi, cô ta đã đi đến thư viện để mượn một cuốn sách, cô ta phát hiện đêm qua đã không đọc cuốn sách đó, hạnh phúc đã đem về căn phòng để xem, và cô ta thậm chí suy nghĩ, nếu cả mùa hè cô ta có thể ở đây, thì cô ta có thể nhìn vào những cuốn sách đó, điều đó thật tuyệt.
Tuy nhiên, vào lúc này, một người đàn ông rất tức giận như mìn, đó chính là ông Lý đầu trọc, hắn ta đã xuất viện, hắn ta không ngờ hai người đàn ông vẫn chưa đưa Hạ An Ninh trở về, hắn ta không thể chờ đợi thêm muốn xử lý để cho cô ta một bài học, càng muốn để cô ta trả giá.
Mặt của Lý đầu trọc thích thú nói. “Ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè của bọn họ, tuyệt đối không được để cô gái đó chạy mất, ngày mai, bất kể làm chúng mày bắt, hay buộc, bắt buộc đưa cô ta đến trước mặt tao! Gọi thêm mấy người nữa, canh kín lỗi ra vào của trường học, tao không tin cô ta có thể bay lên trời được.”
“Vâng! Lần này chắc chắn bọn em sẽ đưa cô ta quay về kính lên lão đại ngài.”
“Cô gái đó, da thịt non, tươi mới, lại sạch sẽ, đúng lúc để ta mở miệng, bây giờ cái xã hội này, rất ít có thể tìm được người con gái sạch sẽ như cô ta.”
“Đại ca! vậy chúng ta bắt quay về, để cho chúng ta nếm thử tươi nguyên.”
“Đi đi! Bắt quay về, không thiếu phần của bọn mày đâu.”
Sáng sớm, Hạ An Ninh thức suốt đêm qua, khi nhìn vào trong gương, hết hồn với đôi mắt của mình như gấu mèo, cô ta nhanh chóng lấy nước lạnh rửa khuôn mặt của mình, nhưng cô ta còn trẻ, nhìn toàn bộ khuôn mặt, vẫn rất thanh tú tự nhiên..
Hôm nay là ngày cuối cùng của trường, cô ta đi tìm Dương Phàm, trả lại bức thư tình cho anh ta, Dương Phàm cũng có một khuôn mặt đỏ bừng, anh ta hơi thất vọng khi Hạ An Ninh từ chối anh ta, nhưng anh ta sẽ không từ bỏ, anh ta sẽ luôn theo đuổi cô ta đến tốt nghiệp đại học, anh ta muốn sử dụng cảm xúc thật của mình để cảm động cô ta.
Hạ An Ninh trở về ký túc xá, cô ta dọn dẹp ga chải giường, lấy chăn để đưa ra trường về nhà giặt, phơi nắng. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Hạ An Ninh nhớ đến mẹ không ở nhà, nhưng chăn của cô ta không thể để lại trường trong hai tháng, cô ta phải về nhà để giặt và phơi khô, để sử dụng nó trong học kỳ tới!