Nhan Dương lái xe thẳng đến buổi tiệc kỉ niệm của Cung thị, cô có giấy thông hành đặc biệt nên không bị chặn lại giữa đường. Đến bãi đỗ xe, chỉ thấy dọc con đường hôm nay đều toàn tập trung những chiếc xe sang trọng, có thể so sánh ngang tầm với triển lãm xe rồi. Trình Ly Nguyệt không khỏi "òa" lên một tiếng, đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay đều là người có tiền a!
"Trình tiểu thư, có một số chuyện tôi muốn nhắc nhở cô, xin cô thông cảm." Nhan Dương nghiêm túc nhìn cô nói.
"Cô nói đi."
Nhan Dương ngữ khí ôn nhu nói: "Theo ý của Cung tổng, cô chỉ được ở tại phòng quan sát tầng hai, không được đi đâu cả, được không?"
Trình Ly Nguyệt biết ý liền gật đầu: "Được."
"Bởi vì đêm nay lượng người đến tham dự buổi tiệc rất lớn, cô cùng Tiểu Trạch ở trong phòng nghỉ ngơi, có điều cần gì cứ gọi tôi, tôi sẽ lập tức đến."
"Ừm! Cô yên tâm! Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Cung Dạ Tiêu." Trình Ly Nguyệt đảm bảo.
Nhan Dương thấy cô hiểu lí lẽ, không khỏi đau lòng vài giây.
"Xuống xe đi, tôi đưa cô đến chỗ đó." Nhan Dương cười nói.
Trình Ly Nguyệt theo cô tiến vào một căn phòng yên hội lớn có sức chứa 500 người được trang trí xa hoa lộng lẫy, mùi rượu phân tán trong không khí. Đàn ông chuyện trò vui vẻ, phụ nữ cười nhỏ nhẹ, cảnh tượng xã hội thượng lưu như bày ra trước mắt cô.
Trình Ly Nguyệt không khỏi kích động. Nghe nói thần tượng nước ngoài của cô cũng đến, cô thầm nghĩ hôm nay không thể cùng thần tượng đẹp trai ôm hay chụp cùng một bức ảnh rồi.
"Trình tiểu thư, mời cô qua bên này." Nhan Dương dẫn cô bước vào thang máy đi lên tầng hai. Tầng hai được thiết kế nhiều hàng ghế ngồi và phòng nghỉ, phòng nghỉ của Trình Ly Nguyệt có một đặc điểm là từ cửa sổ có thể nhìn được toàn cảnh buổi tiệc. Một lát nữa có ca nhạc cô có thể đứng ở cửa sổ thưởng thức.
Đãi ngộ như vậy cô cũng không có ý kiến gì.
"Trình tiểu thư cô chờ chút, tôi đi gọi Cung tiên sinh đến."
"Không cần đâu, cô đưa thằng bé đến đây là được rồi." Trình Ly Nguyệt không muốn gặp hắn, người đàn ông này hôm nay chắc hẳn rất bận rộn.
Trình Ly Nguyệt nằm ườn người về hướng cửa sổ, cầm di động lên chụp vài bức ảnh, cô từ lầu hai có thể nhìn thấy vài ngôi sao màn bạc, bọn họ được bố trí ngồi ở hàng ghế thứ năm, nam minh tinh anh tuấn, nữ minh tinh xinh đẹp gợi cảm.
Cô nghĩ, bình thường Cung Dạ Tiêu tiếp xúc với nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ hắn không động lòng sao.
Đúng lúc này, từ phía sau có người đẩy cửa bước vào, trong lòng nghĩ là con trai, lập tức quay đầu.
Nhưng...
Người bước vào là người đàn ông nào đó...
Cung Dạ Tiêu đóng cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn người con gái mặc bộ lễ phục gợi cảm màu đen: "Tối nay cùng ai đi hẹn hò?"
Trình Ly Nguyệt không nghĩ hắn vừa đến liền hỏi câu này, cô có chút chột dạ, không dám nhìn vào mắt hắn, nhưng miệng vẫn trả lời: "Đồng... đồng nghiệp."
"Nam hay nữ?" Cung Dạ Tiêu lại tiếp tục hỏi, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lùng tàn độc.
Trình Ly Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi có chút tức giận nói: "Anh cần hỏi rõ ràng như vậy để làm gì?"
Cung Dạ Tiêu kề sát cô, Trình Ly Nguyệt lùi về sát tường, hai cánh tay thon dài của hắn ép cô ở giữa.
Trình Ly Nguyệt như bị một lực ép vô hình bao phủ lên, cô ngẩng đầu lên vô tình chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, yết hầu của cô cảm thấy lạnh lẽo, không có lực khí căn môi trả lời: "Nữ, là cấp trên của tôi."
Sắc mặt âm trầm của Cung Dạ Tiêu vẫn chưa tan, người phụ nữ này lại dám lừa hắn.
"Tại sao lại gạt tôi?" Cung Dạ Tiêu giọng khàn khan nói, người phụ nữ này cảm thấy lừa hắn vui lắm sao?
Trình Ly Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi ngược lại: "Tôi muốn hỏi lại anh, rõ ràng anh không muốn tôi đến đây, tại sao vẫn gọi tôi tới? Anh trực tiếp đưa Tiểu Trạch về nhà không phải là được rồi sao?"
"Ai nói tôi không muốn cho em tới nơi này?" Cung Dạ Tiêu nhíu mày, người phụ nữ này đang nghĩ cái gì vậy?
"Hừm! Chuyện công ty anh tổ chức lễ kỉ niệm thành lập sớm đã ở công ty tôi đồn ầm lên rồi, đừng cho rằng tôi không biết. Không gọi điện thoại gọi tôi đến tôi cũng không thèm đến." Trình Ly Nguyệt nói hết nỗi buồn bực trong hơn một tuần qua ra.
Cung Dạ Tiêu chớp mắt. Khuôn mặt nhỏ của cô chứa đầy oán khí, cặp môi mỏng của Cung Dạ Tiêu cong lên đáng ghét: "Nhìn giọng điệu của em xem, dường như rất muốn đến?"
Trình Ly Nguyệt như bị tóm được đuôi, lập tức đỏ mặt thấp giọng nói: "Tôi không có."
Khóe môi Cung Dạ Tiêu nhếch lên đầy ý cười: "Thật sự không có? Muốn đến vì sao không nói với tôi? Để tôi sắp xếp đưa em vào?"
Trình Ly Nguyệt quẫn bách không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Đúng là tôi muốn đến, bởi vì nghe nói có nam thần tượng của tôi đến, cho nên tôi muốn ôm rồi chụp cùng một bức ảnh."
Ý cười trong mắt Cung Dạ Tiêu cứng lại vài giây, ngữ khí lộ đầy nguy hiểm: "Em thích nam minh tinh nào?"
Trình Ly Nguyệt liền cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cô nghĩ nếu như cô nói ra là ai, hắn sẽ khiến cho người kia gặp rắc rồi.
Thôi đi, vì bảo vệ thần tượng, có chết cô cũng không nói, cô liền cắn chặt môi không nói: "Không nói cho anh, mau mang thằng bé đến đây."
"Trình Ly Nguyệt, đêm nay ngoại trừ căn phòng này nơi nào em cũng không được đi, cũng đừng nghĩ sẽ được cùng thần tượng ôm ấp chụp ảnh." Người đàn ông trầm giọng giận dữ ra lệnh. Nhìn khuôn mặt cô nhiễm sắc hồng, tản ra mùi hương ngọt ngào, sự buồn bực trong lòng hắn liền biến thành suy nghĩ muốn hôn cô.
Trình Ly Nguyệt cứ nghĩ rằng hắn sẽ rời đi, nào có nghĩ người đàn ông kia lập tức nâng cằm cô lên, mặc sức hung hăng hôn, rồi đột nhiên hướng phía trước của cô mà tập kích.
Mùi đàn ông nam tính khiến cho đầu óc cô cảm thấy choáng váng.
Nghĩ đến hắn vừa rồi còn hung dữ ra lệnh cô không được chụp ảnh cùng thần tượng, cơn tức của Trình Ly Nguyệt không có chỗ nào mà xả, cô cắn hắn để phản kháng.
Nhưng kĩ thuật hôn của người đàn ông này quá cao siêu, né tránh cái cắn của cô, trái lại, hắn tiếc quân thần tốc, mút mát, cuốn lấy lưỡi cô...
Trình Ly Nguyệt không phải đối thủ của hắn, cô không ngừng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại ôm cô càng chặt.
Cùng lúc này, ngoài cửa truyền đến bước chân, Cung Dạ Tiêu mới buông cô ra, Trình Ly Nguyệt cũng hoảng sợ đến mức xoay người hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên: "Chị Ly Nguyệt, là em, Muội Muội, em có thể vào không?"
"Vào đi." Trả lời cô là âm thanh trầm thấp của Cung Dạ Tiêu.
Bên ngoài, Cung Muội Muội đang nắm tay Tiểu Trạch cũng đứng đờ ra vài giấy, anh trai cô đã ở bên trong rồi sao?
Không chờ Cung Muội Muội mở cửa, thằng bé đã kiễng chân lên đẩy cửa bước vào, vui mừng gọi lớn: "Mami...Mami."