“Ngốc à, mẹ không trách con, lớn như thế này rồi, con muốn làm gì mẹ cũng không phản đối đâu”
Hạ An Ninh đỏ mặt, thực sự cô thấy rất xấu hổ khi đề cập đến chuyện tình cảm nam nữ, đặc biệt là tâm sự chuyện này với mẹ của cô.
Hạ Thục Hoa dò hỏi thêm, nếu như thật sự như vậy thì cũng không cần nói gì nữa, việc này đến bà ta cũng không biết phải xử lý ra sao, đành phải kéo dài thêm thôi.
“Được rồi, tắm rồi nghỉ ngơi đi nhé”
“Mẹ, mẹ cũng ngủ sớm nhé” Hạ An Ninh thực sự cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ sớm.
“An Ninh à, người đàn ông giống như Cung Vũ Trạch bây giờ hiếm lắm, con nên nắm lấy cơ hội, dù gì bây giờ cũng say đắm yêu thương như vậy, đừng để đứa con gái khác nó cướp mất, con phải giữ chặt lấy cậu ấy”. Hạ Thục Hoa truyền kinh nghiệm cho con gái.
Trái tim Hạ An Ninh thắt lại, mẹ nói đúng, cô nở nụ cười thoải mái nói, “Cái gì thuộc về con thì sẽ là của con, nếu không phải của con thì dẫu cố gắng cũng vô ích”
“Việc thành do người làm, nhân lúc cậu ấy với con vẫn còn cảm giác mới mẻ, con phải tìm cách trói lại, như vậy cậu ấy mới thuộc về con”. Trong chuyện này, Hạ Thục Hoa quả là cao thủ.
Hạ An Ninh giả vờ mệt và nói với mẹ “Mẹ à, thôi không nói chuyện nữa, con về phòng trước đây”.
Nói xong, cô đóng cửa lại, nhưng sắc mặt biểu lộ có chút lo lắng, chuyện này từ trước đến nay cô vẫn chưa nghĩ đến, nếu như có 1 ngày Cung Trạch Vũ không còn yêu cô nữa, cô sẽ sống thế nào đây?
Hạ An Ninh mới chỉ nghĩ đến việc đó thôi đã cảm thấy trong lòng đau xót, cô ấy ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt, không muốn bản thân mông lung nghĩ đến những chuyện chưa xảy ra.
Hướng biệt thự
Xe của Cung Vũ Trạch vừa mới đi vào liền nghe thấy tiếng của Tiểu Kha, Cung Vũ Trạch bước xuống xe liền nhìn thấy Hà Vĩnh từ trong đại sảnh bước tới.
“Chú Hà!”
“Tôi đưa Tiểu Kha đến, nó rất nhớ cậu” Hà Vĩnh mỉm cười nói.
Tối hôm nay, tâm trạng của Cung Vũ Trạch rất vui, anh nhoẻn miệng cười nói với Hà Vĩnh, “Chú Hà, cháu đã tỏ tình và cô ấy đống ý làm bạn gái của cháu rồi”.
Hà Vĩnh vừa nghe đã biết là ai, có chút ngạc nhiên “Thiếu gia, cậu thật sự thích cô Hạ An Ninh sao?”
Kỳ thực Hà Vĩnh có chút ngạc nhiên, dù sao với gia thế hiển hách của Cung Vũ Trạch, về giáo dục hay môi trường sống đều quá khác biệt so với Hạ An Ninh, liệu hai người họ có thật sự hợp nhau không?
Khỏe miệng Cung Vũ Trạch hơi nhếch lên, anh ta nghiêm túc nói “Dạ đúng, cháu thích cô ấy”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia nghiêm túc thích một cô gái, chuyện tốt, chỉ có điều, chuyện tình cảm cần phải hai bên cùng tìm hiểu”. Hà Vĩnh đương nhiên không muốn nhìn thấy cậu thiếu gia nhà mình chịu bất kì tổn thương nào.
Nhưng tình cảm luôn là một thứ gì đó rất dễ khiến Cung Vũ Trạch bị tổn thương, về phương diện tình cảm cậu ta giống như một tờ giấy trắng, tuy cậu ta giỏi giang xuất chúng nhưng kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thì như số 0 tròn trĩnh.
Cho nên, ông ấy lo lắng thiếu gia sẽ bị tổn thương.
“Hôm nay khi trên xe cháu đã tỏ tình, và cô ấy đã đồng ý, chỉ có điều lúc đó cháu cảm thấy tỏ tình hơi có chút tuỳ tiện. Ngày mai cháu quyết định sẽ tìm một nơi thật đẹp, chuẩn bị sắp xếp trước và tỏ tình lại với cô ấy một lần nữa”. Cung Vũ Trạch vừa nói vừa dùng cử chỉ thân thiện gọi Tiểu Kha, “Tiểu Kha, chúng ta đi vào trong thôi”.
Ánh mắt Hà Vĩnh dõi theo Vũ Trạch, thở dài khẽ một tiếng, không biết bởi vì sao, ông ấy vừa hi vọng thiếu gia được vui vẻ lại lo lắng cậu ta sẽ bị tổn thương trong chuyện tình cảm.
Nhưng, quá trình trưởng thành của người đàn ông không thiếu hình bóng của người phụ nữ, cho dù Hạ An Ninh và thiếu gia có đến được với nhau hay không thì cũng nên thử, nó sẽ giúp thiếu gia trưởng thành và hoàn thiện hơn.
Cho nên, Hà Vĩnh cảm thấy chuyện này tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên, và sau này quan tâm nhiều hơn đến chuyện tình cảm giữa thiếu gia và Hạ An Ninh.
Sáng sớm
Cung Vũ Trạch đến công ty, sau khi kết thúc cuộc họp, cậu ta gọi trợ lý Vương Thụy lại.
Vương Thụy nhìn vị tổng tài trẻ tuổi này trong lòng cảm thấy bất an, rốt cuộc tính cách con người của anh ta ra sao, Vương Thụy vẫn chưa tìm hiểu rõ, cho nên cảm thấy có chút căng thẳng.
“Cung thiếu gia, anh cho tìm tôi có việc gì vậy?”
“Vương Thụy, anh giúp tôi thuê một nhà hàng, cố gắng bố trí sắp xếp một không gian lãng mạn, tối nay tôi cần dùng”. Cung Vũ Trạch giao phó.
Cũng là đàn ông, Vương Thụy vừa nghe đã biết là chuyện gì, liền cười “Cung Thiếu gia, cậu định cầu hôn sao?”
Cầu hôn sao? Cung Vũ Trạch lắc đầu “Chỉ là tỏ tình mà thôi”
Vương Thụy lập tức nghiêm túc, không dám hỏi nhiều, gật đầu trả lời “Dạ được, nhà hàng giữa vườn hoa lần trước cậu thích chứ, tôi thuê chỗ đó cậu thấy được không?”
Cung Vũ Trạch suy nghĩ 1 hồi, gật đầu đồng ý “OK!”
“Vậy được, tôi lập tức đi luôn” Vương Thụy nhận nhiệm vụ
Cung Vũ Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, mới 11 giờ 30, vừa hay anh muốn ra ngoài chọn một món quà để tỏ tình.
Lần này anh rất thật long, cũng hy vọng có thể cho Hạ An Nih một lời tỏ tình lãng mạn.
Đúng lúc này điện thoại anh reo lên, anh lấy ra nhìn, nhoẻn miệng lên cười: “Alo, nhớ anh rồi à?”
“Anh à, tất nhiên là em nhớ anh rồi! Ai bảo anh là anh trai em cơ chứ! Em và ba mẹ vẫn đang ở trên biển! Bọn em còn phải chơi ít nhất nửa năm nữa, bao giờ anh mới rảnh qua với em và ba mẹ thế!” Tiếng Cung Vũ Ninh lảnh lót vọng lại.
Cung Vũ Trạch cười đau khổ: “Em nghĩ là anh quản lý công ty rảnh lắm à? Em bảo ba mẹ cứ yên tâm đi chơi đi! Công ty giao cho anh là được.”
“Được ạ! Em sẽ chuyển lời tới ba mẹ, có điều em khổ lắm, suốt ngày em ở đây nhìn ba mẹ ân ái với nhau, bi thảm quá!” Cung Vũ Ninh oán trách.
Cung Vũ Trạch cười tinh nghịch " Ai bảo em cứ đòi đi theogops vui cơ?"
"Anh, khi nào anh mới tìm chị dâu cho em đấy!"
" Tìm thấy roài."
" Thật sao? Anh đang hẹn hò sao?"
" Hừ, đừng vội nói với ba mẹ". Cung Vũ Trạch lo lắng ba mẹ sẽ có thành kiến với xuất thân của Hạ An Ninh, dù sao thì anh cũng là đứa con trai độc nhất của họ, ba mẹ muốn tìm nơi môn đăng hộ đối cũng là vì tốt cho cậu ta.
" Ồ, được thôi, Anh, vậy khi nào anh ra mắt chị dâu đi nhé!"
Nói chuyện với em gái một lúc rồi Cung Vũ Trạch đi ra ngoài, trước khi đi có gọi một cuộc điện thoại cho Hạ An Ninh, cô ấy vẫn đang làm việc. Cung Vũ Trạch không tiết lộ với An Ninh về việc sắp xếp tối nay, hi vọng lúc cô ấy đến sẽ thấy thật bất ngờ.
Hai người nói chuyện điện thoại, lộ vẻ thân mật đắm đuối của cặp tình nhân mới yêu.
Hạ An Ninh nhận được điện thoại của Vũ Trạch cảm thấy vô cùng hạnh phúc, làm việc cũng vui vẻ lên, trong lòng mong ngóng chờ đợi.
Có một kiểu người, khi gặp được nhau rồi, cả đời cũng không hối hận.