Mục lục
Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏa Hỏa nhìn Sở Nhan, lắc đầu nói, “Ngoài cái này, tôi không còn gì khác để chứng minh cả.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, những năm qua cô ở đâu? Năm đó cô được ai cứu, ai cưu mang cô những năm qua? Tại sao bố mẹ tôi bị bắt, cô cũng bị bắt. Những điều này chúng tôi phải làm sáng tỏ.”

“Sở Nhan.” Lý Nhân kéo tay con gái lớn, đau đớn nhìn Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa vốn không muốn tiết lộ thân phận của mình bây giờ vì điều đó quá nhạy cảm. Thế nhưng ánh mắt dồn ép của Sở Nhan khiến cô nghĩ, muốn nhận người thân. Cô còn phải có nhiều chứng cứ hơn.

Hỏa Hỏa nghĩ, “Tôi có thể cùng mọi người tới bệnh viện. Tôi có thể cho mọi người thấy tận mắt kết quả xét nghiệm dna.”

“Cha, mẹ, còn gì trên cơ thể em gái con có thể chứng minh thân phận của em ấy không?”

“Cái đó thì không! Thế nhưng Nhan Nhan, con không thấy lông mày và dáng người cô gái này rất giống con ư? Nói không chừng...” Lý Nhân rất hy vọng cô gái này chính là đứa con gái đã mất tích của bà.

“Con gái, vậy con nói cho chúng ta biết, tại sao con lại bị bắt? Những người đó là ai? Con có quen không?” Sở Liệt mặc dù có cùng suy nghĩ với vợ, thế nhưng lý chí khiến ông nhìn nhận sự việc một cách bình tĩnh hơn.

Dù gì thì họ mới thoát khỏi bàn tay của nhóm cướp, còn cô gái này cũng ở đó. Điều này thật khó hiểu.

Hỏa Hỏa nhìn mọi người. Họ đều nhìn cô với ánh mắt thăm dò, dù không có ác ý nhưng rõ ràng họ rất bất ngờ và chưa thể tin vào việc cô đột nhiên tới nhận người thân. “Con biết, mọi người chưa tin tưởng vào thân phận của con. Trên tay còn ngoài tờ giấy xét nghiệm dna, chỉ còn duy nhất bức ảnh. Con chỉ có những thứ này đề chứng minh. Còn về vụ bắt cóc, những kẻ đó không phải là tội phạm trong nước, mà đó là người của một tổ chức sát thủ nước ngoài.” Nói tới đây, Hỏa Hỏa nhìn vợ chồng nhà họ Sở với anh mắt mãnh liệt hơn, “Họ bắt hai người là có mục đích. Còn con cũng vô tình bị bắt vào đó. Hai người bị bắt là vì con.”

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước thông tin này. Sở lão thái gia nhìn Hỏa Hỏa, ánh mắt rất nghiêm nghị, “Cháu và đám sát thủ đó có quan hệ như thế nào?”

“Cháu là một thành viên trong số chúng. Cháu từng là một sát thủ trong tổ chức ấy... Cháu tên là Hỏa Hỏa. Cháu được Locke, kẻ cầm đầu tổ chức đó nuôi lớn.”

Tất cả mọi người trong nhà họ Sở hết sức kinh ngạc, nhìn cô gái với ánh mắt không thể tin nổi. Cô ấy là một sát thủ ư?

Sở Nhan lập tức kéo cha mẹ cô ra khỏi gần Hỏa Hỏa, ánh mắt cảnh giác nhìn cô, “Cô là sát thủ ư’ Hỏa Hỏa đau đớn gật đầu, “Em từng là sát thủ. Nhưng bây giờ thì không. Em luôn đi tìm thân phận của mình. Cuối cùng tìm thấy bức ảnh cuối cùng của em hồi nhỏ. Em lần tìm dây chuyền trong bức ảnh này nên mới tìm được nhà họ Sở. ” Nói xong, Hỏa Hỏa nhìn Sở Nhan.

“Chị có nhớ lúc ở thư viện, suýt chút nữa chị bị ngã không. Em đã đỡ chị, lúc đó em nhìn thấy một hình khắc trên viên đá quý chị đeo trên cổ, em mới biết đó là hình biểu tượng của nhà họ Sở”

“Vì thế con mới tới nhà họ Sở, lấy một sợi tóc trên người ta để đi xét nghiệm dna đúng không?” Lý Nhân nghẹn ngào nói. Lúc này, bà không quan tâm con gái lớn của bà có tin không. Nhưng bà thì tin.

“Lúc đó con không chắc ai là mẹ của mình, nên lần lượt lấy sợi tóc và máu từ trên người mẹ, cùng nhị phu nhân, tam phu nhân để đưa đi xét nghiệm. Cuối cùng, kết quả là, con là con gái của hai người.”

Nói tới chuyện này, nhị phu nhân và tam phu nhân vốn không nói gì từ nãy gật đầu nói, “Đúng vậy, ta nhớ cháu vô tình làm ta bị thương rồi lấy giấy lau vết mau cho ta.”

“Ta còn nhớ cháu đi giày cao gót,cao hơn ta rất nhiều.”

“Cho dù cô là em tôi, vậy có gì chứng minh cô không còn nguy hiểm? Dù gì cô cũng là sát thủ.”

“Đúng, thân phận đó khiến em không dám đối diện mọi người. Thậm chí không dám tới nhận người thân.”

“Khi chúng ta bị bắt, có phải vì con tới cứu nên mới bị bắt cùng không?” Sở Liệt có lẽ cũng đã hiểu nguyên nhân cô bị chúng bắt. Họ không phải bị bắt một cách vô tình.

“Đúng, họ biết con luôn đi tìm mọi người. Vì thế sau khi chúng thâm nhập vào trong nước, điều đầu tiên chúng làm là bắt hai người để con xuất hiện. Chúng muốn giết con.”

“Con gái, đừng nói nữa. Ta tin con chính là con gái của ta. Chỉ cần con bình an là không sao.”

“Vậy khi cô tới rồi, tại sao đám sát thủ đó vẫn không ra tay?” Sở Nhan vẫn đầy nghi ngờ.

Hỏa Hỏa thở một hơi sâu. Nguyên nhân này cô không dám nói, cũng không thể nói.

Ít ra trước khi họ thừa nhận thân phận của cô, cô không thể nói gì được.

Lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến máy của Sở Nhan. Cô cầm điện thoại nghe máy, “Alo, Trì Dương!”

“Sở Nhan, có cô gái nào tên là Hỏa Hỏa tới nhà cô không?”

“Có, sao vậy?”

“Phiền cô đưa điện thoại cho cô ấy” Giọng của Trì Dương có chút gấp gáp.

Sở Nhan ngạc nhiên, đưa điện thoại cho Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa nghe điện thoại của Trì Dương, liền hỏi, “Trì Dương, anh ấy thế nào rồi?”

“Tịch thiếu gia vẫn hôn mê, ý thức vẫn còn yếu, cần có người anh ấy quan tâm ở bên. Tôi đã mất rất nhiều công sức để nói rõ thân phận của cô. Bây giờ cô ở đâu, tôi tới đón cô, đưa cô tới thăm anh ta.”

“Tôi sẽ tự đến, bây giờ tôi đi luôn.” Nói xong, Hỏa Hỏa đưa điện thoại cho Sở Nhan. Lúc đó cô nghĩ gì đó, rồi nhỏ vài sợi tóc đưa cho Lý Nhân. Cô nhìn hai vợ chồng họ, rồi khẩn cầu, “Đây là tóc của con, hai người có thể đi xét nghiệm. Con chính là đứa con mất tích hơn 20 năm của của hai người. Con chưa chết.”

Nói xong, Hỏa Hỏa bước vội ra khỏi phòng.

Ở phía sau, Sở Nhan cầm điện thoại, sắc mặt thay đổi. Khi nãy người mà Hỏa Hỏa nhắc tới khi nói chuyện với Trì Dương là ai. Lẽ nào là...

Không, không thể nào! Cô gái đó tại sao có thể ở bên cạnh anh ta?

“Tôi tin cô ấy là con của chúng ta.” Sở Liệt nói kiên quyết.

Lý Nhân cũng ôm miệng, nước mắt rưng rưng gật đầu, “Tôi cũng tin cô ấy là...” Nói xong, bà nghẹn giọng, “Cho dù cô ấy là ai trước đây, thì cô ấy bây giờ là con gái của chúng tôi.”

Sở lão gia cũng thở một tiếng, vừa buồn vừa vui.

“Anh, chị, có cần xét nghiệm dna một lần nữa không? Nếu anh chị tìm được con gái của mình, thì đó thực sự là một chuyện rất vui mừng.”

“Đúng rồi, anh. Bây giờ chúng ta đi xét nghiệm”

“Con sẽ đi” Sở Nhan lấy vài sợi tóc của mẹ, đưa cho người giúp việc đặt vào trong túi nilon. Sau đó cô bước đi.

Sở Nhan ngoài việc muốn xác nhận cô gái này có phải là em gái mình không, cô còn một chuyện muốn biết. Cô có dự cảm rằng cô gái này và Tịch Phong Hàn có mối quan hệ gì đó.

Đó là sự an nguy của tổng thống, cô rất muốn biết cô ấy là ai! Cô ấy là sát thủ hay thực sự là em gái của cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK