"Baba à, nhà baba lớn không? Đẹp không? Có đồ chơi gì không?" cậu nhóc đã bắt đầu hưng phấn mong mỏi rồi.
"Thấy qua lâu đài chưa?"
"Thấy qua rồi! Rất lớn rất lớn."
"Baba ở trong lâu đài đó."
"Wow! Baba quả nhiên là người siêu giàu luôn." Cậu nhóc mở to con mắt vui vẻ cảm thán, sau đó, quay đầu sang Trình Ly Nguyệt, "Mami, con không lừa mẹ nhé! Baba cực kì giàu luôn."
Trình Ly Nguyệt im lặng không nói gì, anh ta có tiền với cô có chút gì liên quan đâu?
"Baba à, con nói với baba nè! Mami bị một bà dì xấu ức hiếp, baba nhất định phải giúp mami trút giận, chống lưng cho mami, đừng để mami lại bị bà dì xấu đó ức hiếp nữa."
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu lập tức quay sang Trình Ly Nguyệt, thâm sâu phức tạp làm người khác không nhìn thấu được.
Trình Ly Nguyệt xấu hổ đến nỗi mặt ửng hồng, nhìn sang cậu nhóc nghiêm khắc, "Chuyện của mami không được nói năng lung tụng, ai nói là mami bị người khác ức hiếp?"
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, có chút thất vọng thấy rõ, mà lúc này, Cung Dạ Tiêu đột nhiên cười mỉm, "Được, ta sẽ chống lưng cho mẹ con, nói với ta, là bà dì xấu nào?"
Trình Ly Nguyệt ngây người, người đàn ông này nói thật hay giả vậy? Hay là chỉ muốn lừa con của cô vậy thôi?
"Mami, cái bà dì xấu xa đó tên là gì vậy, mami có thể nói cho baba nghe á!"
"Mami của con có thể ứng phó với mọi loại người, không cần giúp đỡ" Trình Ly Nguyệt ngữ khí cứng đơ, cô chỉ muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này, sao lại cần anh ta giúp đỡ?
Hơn nữa, anh ta không phải muốn kiện cô sao? Nếu như không nể mặt con đang vui vẻ, cô tối nay đánh chết cũng không đến nhà anh ta ăn cơm.
Đương nhiên, cô có thể không đi, lấy một lý do nào đó thoát khỏi là được, nhưng mà, cô không thể đứng yên nhìn người đàn ông đó lừa con mình đưa đi, lỡ như anh ta dùng thủ đoạn lấy được lòng con, sau này con sẽ thích hắn mất thì sao?
Không được, cô nhất định phải đi theo qua đó, cô biết, muốn thắng vụ kiện tụng này, nhất định phải để con theo phe mình.
Chính vào lúc đó, điện thoại cô reo lên, cô từ trong túi lấy ra xem, là Linda gọi đến.
Cô nhìn con nói, "Mami ra ngoài nghe điện thoại."
Nói xong, cô một bên cầm lấy điện thoại nghe, một bên nhanh chân đi ra cửa phòng làm việc.
"A lô, chị Linda ạ."
"Ly Nguyệt, hết cách rồi, Lục phu nhân muốn gặp em, bây giờ em có thời gian qua đây một chuyển không?"
"Em... em bên này còn chút việc..." câu nói của cô chưa nói hết, thì nghe thấy đầu dây bên kia điện thoại Linda bị người khác cướp lấy.
"Để tôi nói chuyện với cô ta cho!" là tiếng của Thẩm Quân Dao.
Tim Trình Ly Nguyệt lập tức thắc chặt, chỉ nghe thấy giọng nói tức giận của Thẩm Quân Dao truyền đến, "Trình Ly Nguyệt, cô làm việc kiểu gì vậy? Khách hàng là thượng để biết không? Cô có biết tôi đã ra bao nhiêu tiền để mua bản thiết kế của cô không? Bất kể bây giờ cô đang bận gì, nhanh chóng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi sẽ khiếu nại cô."
Trình Ly Nguyệt nghiến môi, "Được, bây giờ tôi qua đó."
"Tốt nhất là ngoan ngoãn qua đây, tôi mới được biết, hóa ra ông chủ của cô và tập đoàn Lục Thị có chút quen biết, muốn đuổi cổ cô, chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi." Nói xong, Thẩm Quân Dao cười nhạt cúp điện thoại.
Trình Ly Nguyệt tức đến nỗi mũi và miệng bốc khói luôn rồi, Thẩm Quân Dao ức hiếp người quá đáng, chuyện của bốn năm trước, cô đã phải tự nuốt đi rồi, bốn năm sau, cô vẫn bị cô ta hành hạ sao?
Nhưng mà, cô hiện tại rất cần phần công việc này, nếu như công việc mất đi, cô lấy gì tranh kiện tụng với Cung Dạ Tiêu? Một người đến công việc còn không có, thẩm phán còn để con cho cô nuôi nữa không? Vì vậy, lúc này, ý nghĩa của công việc này đối với Trình Ly Nguyệt càng lớn hơn nữa.
Cô quay đầu đẩy cái cửa lớn phòng làm việc, chỉ thấy trong phòng làm việc, Cung Dạ Tiêu và cậu nhóc đang nói chuyện, Trình Ly Nguyệt đi qua đó, hướng về phía người đàn ông, lại nhìn con trai, "Tiểu Trạch, bây giờ mami dẫn con về nhà chơi với dì Đường nhé, được không con?
"Nhưng mà buổi tối chúng ta không phải sẽ đến nhà baba ăn cơm sao?" Khuôn mặt nhóc con đầy sự trông chờ.
"Mami biết, đợi mami tan làm rồi dẫn con đi nhé?"
Đôi mày của Cung Dạ Tiêu nhếch lên, đôi môi mỏng cười nhẹ, "Sao phải phiền phức vậy, tôi trông chừng Tiếu Trạch được rồi, giao cho người ngoài tôi không yên tâm."
=====
End chương 28