“Cô ta có đưa đoạn video của mẹ em không?” Cảnh sát có hỏi tới không. Lát nữa qua đó phải đòi cô ta.
“Được, vậy em tới đón anh” Quý An Ninh đáp lời, cô hy vọng mau lật tẩy mọi chuyện.
Quý An Ninh gọi một chiếc taxi tới tập đoàn Quý thị. Quý Thiên Tứ đang đợi cô.Hai người tới đồn cảnh sát gần đó. Trên xe, cô nhận được cuộc gọi của Cung Vũ Trạch. Cô đành nói dối là đi gặp một người bạn, tới chiều sẽ gặp lại anh sau.
Đặt điện thoại vào trong túi, Quý Thiên Tứ nhìn cô với vẻ thương cảm. Chuyện này tốt nhất là anh ra mặt. Có thể là vì Cung Vũ Trạch, cô ấy không muốn làm hỏng tình bạn của Cung Vũ Trạch và Lam Phong nên mới chịu đựng không nói ra.
Tới đồn cảnh sát, Lam Doanh và Quý An Ninh gặp nhau ở phòng chờ. Lam Doanh nhìn thấy Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ đi vào, ánh mắt không có 1 chút thành ý mà còn nhìn với vẻ bất cần, coi thường.
Quý An Ninh nhìn bộ dạng này của cô ta nên rất tức giận, “Cho dù cô hận tôi thế nào thì xông tới tôi đây này, hà cơ gì đánh trợ lý của anh tôi?”
Lam Doanh khoanh tay trước ngực không thèm trả lời.
“Nếu đây là thái độ xin lỗi của cô, vậy thì chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Có lẽ cô chuẩn bị ra tòa, để cô và gia đình cô cùng tới xin lôi chúng tôi.” Giọng của Quý An Ninh lạnh lùng.
Lam Doanh quả thật sợ điều này, đột nhiên ra vẻ hối hận, nhìn Quý An Ninh nói, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô, là tôi đã sai rồi”
Nói xong đôi mắt của Lam Doanh giống như có gì đó xoẹt qua. Cô lập tức nhìn sang ngón tay đeo nhẫn bên tay trái của cô. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, một chiếc nhẫn đẹp hoàn hảo, có một không hai.
Cô cảm thấy đố kỵ vô cùng. Đây không phải là đồ của cô ta, mà là do Cung Vũ Trạch tặng, đeo vào ngón tay đeo nhẫn, có nghĩa là nhẫn cầu hôn hay sao?
Cung Vũ Trạch cầu hôn cô ta rồi hay sao? Lam Doanh trợn tròn mắt, ánh mắt đầy vè oán hận, không cam lòng.
Quý An Ninh thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương, liền nhớ tới những chuyện cô ta làm 3 năm trước đây. Llúc này Quý An Ninh có thể bình tĩnh nói cho cô ta, cô giơ bàn tay lên cho cô ta nhìn rõ, “Nhìn rõ chưa? Đây là nhẫn cầu hôn của Cung Vũ Trạch. Cả đời này tôi sẽ không rời xa anh ấy. Tôi yêu anh ấy, cho dù cô có dùng thủ đoạn bỉ ổi như 3 năm trước ép tôi rời xa anh ấy thì cuộc đời vẫn đưa chúng tôi lại bên nhau. Cô không thể ngăn cách được chúng tôi đâu.”
Trong giọng nói của Quý An Ninh vừa có sự tự tin vừa đầy tức giận, đây là cách tốt nhất để đáp trả Lam Doanh.
Quả nhiên, Lam Doanh tức đến phát điên cô ta nhìn Quý An Ninh với ánh mắt không cam lòng, “Không, không phải là thật, điều này không phải là thật.”
“Hoàn toàn là sự thật. Cung Vũ Trạch sẽ cưới em gái tôi. Tốt nhất đừng giở trò gì nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Quý Thiên Tứ đứng cạnh đe dọa
“Đưa những thứ trong tay cô ra đây.” Quý An Ninh đưa ta ra hướng về Lam Doanh, “Đưa những thứ của mẹ tôi ra đây.”
Lam Doanh cười lạnh lùng, “Trong tay tôi làm gì có, lấy đâu mà đưa cho cô. Tôi ném đi rồi, nhưng thứ bẩn thỉu như thế, tôi cầm làm gì cho buồn nôn ra.”
Quý An Ninh cắn môi, tức giận, “Cô vứt đi rồi ư?”
“Đương nhiên, vứt sạch đi rồi.” Lam Doanh cười lạnh lùng, không thể biết được là cô ta vứt rồi hay chưa.
Quý An Ninh không hề tin cô ta. Thế nhưng Lam Doanh giảo hoạt, lại cộng thêm việc các thiết bị bây giờ đều có thể giấu đi. Cho dù cô ta đưa ra, thì cũng không thể đảm bảo trong tay cô ta không còn cái khác.
Quý An Ninh cắn răng nói, “Lam Doanh, chuyện 3 năm trước tôi có thể không truy cứu. Nhưng nếu cô tiếp tục gây sự, tôi sẽ kể mọi chuyện cho Cung Vũ Trạch, bao gồm cả chuyện 3 năm trước.”
Sắc mặt Lam Doanh thay đổi, cô nói, “Tôi nói vứt rồi là vứt rồi, các người không tin thì tôi cùng chịu.”
“Cô xin lỗi một cách thành tâm thêm một lần nữa, để chúng tôi xem sự hối hận của cô thế nào.” Quý Thiên Tứ mệnh lệnh.
Cổ của Lam Doanh cứng ngắc, cô ngắm mắt, cuối cùng đành cúi đầu trước Quý An Ninh, nói một câu, “Tôi xin lỗi.”
Quý An Ninh nghe thế nhưng không chấp nhận, nói với anh trai cô, “Chúng ta về thôi!”
Quý Thiên Tứ cùng cô bước ra ngoài, phía sau Lam Doanh ngẩng đầu, đôi mắt tuôi trào hai hàng nước mắt không cam lòng. Chiếc nhẫn cầu hôn trên tay cô ấy đã làm cô đau đớn hoàn toàn. Cái đó còn đau hơn cả việc Quý An Ninh có tát cô mấy cái.
Họ sắp kết hôn rồi.
Sau 3 năm, Cung Vũ Trạch vẫn yêu cô ta, vẫn muốn cưới cô ta.
Cô ấy đã làm một chuyện, đó là chứng minh tình yêu sâu lặng của Cung Vũ Trạch dành cho cô ấy. Rõ ràng năm xưa đã rời bỏ anh ấy, vậy mà 3 năm sau, anh ấy vẫn muốn cưới cô ta. Còn bản thân Lam Doanh thì vẫn đeo đuổi, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.
Cô tin rằng Quý An Ninh chưa nói chuyện 3 năm trước. Vì thế Cung Vũ Trạch đã bỏ qua chuyện cô yêu người khác, chứng tỏ anh ấy rất yêu cô.
Lam Doanh nắm chặt tay. Cô không cam lòng, thực sự không cam lòng. Quý An Ninh nếu trở thành phu nhân nhà họ Cung, vậy thì cả đời này cô ta sẽ luôn huy hoàng trước mặt cô.
Quý Thiên Tứ cùng cô ra ngoài, Quý An Ninh chợt đề nghị, “Anh, anh có thể đưa em đi thăm cô trợ lý Âu Dương không? Cô ấy vì em mà bị tát, em thật thấy ái ngại quá.”
“Cô ấy về nhà dưỡng thương rồi.” Quý Thiên Tứ không muốn đưa cô đi.
“Thế anh cho em địa chỉ nhà cô ấy, em tự đi tới đó có được không?”Quý An Ninh thật sự muốn đi thăm cô ấy.
Quý Thiên Tứ thở dài một tiếng, rồi nói, “Được rồi, bây giờ anh mang em đi. Thế nhưng em cũng đừng lo lắng quá.”
“Được!” Quý An Ninh vui vẻ gật đầu.
“Nhà cô ấy ở ngay bên cạnh biệt thự. Không xa lắm” Quý Thiên Tứ đành phải nói.
“Hả, thật sảo? Sao anh không sớm nói cho em biết” Quý An Ninh rất ngạc nhiên, không ngờ cô ấy ở gần đến thế.
Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn cô, “An Ninh, sao em lại thích cô ấy đến thế?”
Quý An Ninh ngẩn người trong giây lát, “Em cũng không biết, chỉ là lần trước phỏng vấn cô ấy, em đã thích cô ấy. Cảm giác rất thân quen. Anh, anh có thấy em và cô ta có chút giống nhau không?”
“Vì lý do này ư?”
“Có thể!” Nói chung Quý An Ninh không biết nói thế nào, chỉ biết cô rất thích Âu Dương Mộng Duyệt.