Hạ Thục Hoa lập tức đắc ý cười. "Đúng vậy! Bây giờ tôi dựa vào chơi chút mạt trượt. Tương lai à! Tôi lại phải trông cậy vào thằng con rể này đấy."
Có câu nói, tiền tài không nên để lộ ra ngoài, mà khoác lác thì cũng phải trả giá đắt.
Khi Hạ Thục Hoa vui vẻ nói ra những lời này, ba người đàn ông đang đánh bài ở một bàn bên cạnh lại nhìn nhau. Bọn họ là người của lão Thiên thường xuyên ở trong quán mạt trượt này, đồng thời bọn họ còn có nhiệm vụ lớn hơn nữa, đó chính là lôi kéo những người có tiền có thế tới chơi trong các sòng bạc lớn, mà giờ phút này vừa nghe Hạ Thục Hoa nói vậy, bọn họ đã lập tức xếp bà làm mục tiêu của mình.
Hạ An Ninh lại trở về trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, lúc này cô đang ở trên bãi cỏ chơi với Tiểu Kha, Cung Vũ Trạch thì ngồi trên ghế sa lon dưới chiếc ô lớn bên cạnh, trước bàn có đặt một cái máy tính xách tay, đang làm việc.
Cung Vũ Trạch vừa viết mail vừa nhìn cô gái và con thú cưng bên cạnh chơi đùa với nhau, dường như ngay cả làm việc cũng đã trở thành một niềm vui.
Quả nhiên, trong nhà có thêm phụ nữ dường như cũng có thêm sức sống.
Tiếng cười giòn giã của Hạ An Ninh cùng với tiếng sủa hứng phấn của Tiểu Kha thỉnh thoảng vang lên, ở trên bãi cỏ lúc hoàng hôn cũng là một cảnh đẹp.
Sáu giờ tối, đầu bếp của Cung Vũ Trạch đúng giờ đưa thức ăn tới cho bọn họ. Cung Vũ Trạch thôi không làm việc nữa, anh bước về phía trong bãi cỏ. Anh chỉ thấy Hạ An Ninh và Tiểu Kha chơi tới mệt mỏi, đang ngồi một chỗ nhìn về phía ánh nắng chiều ngoài xa.
Trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại. Hạ An Ninh không phát hiện ra Cung Vũ Trạch đi tới, lúc này cô đang hái một đóa hoa dại nhỏ từ bên cạnh lên, cài ở bên tai của Tiểu Kha, tưởng tượng Tiểu Kha với hình dạng một cô bé, cảm giác thật đáng yêu.
Sau khi Hạ An Ninh cài hoa xong mới nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn thấy Cung Vũ Trạch đi tới thì vội vàng hoảng hốt ném bông hoa bên tai Tiểu Kha đi.
Cung Vũ Trạch nhìn thấy nhưng không nói gì, anh ngồi xuống tấm thảm bên cạnh, ngả người nằm xuống gối đầu lên hai cánh tay của mình, nhìn bầu trời quang đãng mà có cảm giác thật thoải mái.
Cái thảm này cũng khá lớn, Tiểu Kha ở giữa, Hạ An Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn trong xanh, từng đám mây trắng trôi lững lờ, cô cũng nằm xuống, trong tầm mắt trải rộng, hình như ngay cả trái tim cũng cảm thấy bình yên.
Hạ An Ninh cũng ngây người ra đếm từng đám mây trên trời, tưởng tượng những đám mây đó giống cái gì, lại quan sát tốc độ chúng bay đi.
Giữa bọn họ cách bởi Tiểu Kha, lúc này, Tiểu Kha không biết bị cái gì thu hút đã đứng dậy, chạy vọt đi, ở giữa không có gì che chắn, Hạ An Ninh không khỏi quay đầu nhìn sang, đúng lúc người đàn ông này cũng quay lại.
Hai người lại cứ nằm như thế nhìn nhau, với khoảng cách nửa cánh tay ở giữa, ánh mắt hai người nhìn nhau, thấy rõ cả bóng mình in trong mắt đối phương, trong giây lát thời gian dường như dừng lại vài giây.
Hạ An Ninh chớp mắt, cảm nhận đầu tiên của cô chính là đỏ mặt, cô vội vàng quay đầu qua chỗ khác, ngồi dậy. Mà lúc này, Tiểu Kha đột nhiên hưng phấn lao tới, Hạ An Ninh bị một con chó lớn như vậy nhào tới, hậu quả tất nhiên là ngã về phía sau.
Khi đầu cô dựa vào trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, toàn thân cô khiếp sợ tới ngây người. Trời ạ! Cô tự nhiên lại ngã vào trong lòng của Cung Vũ Trạch.
Mà lúc này, Tiểu Kha tiếp tục ủi cái đầu lớn vào người cô, dường như cố ý muốn đẩy cô vào trong lòng của chủ nhân nhà mình vậy.
Cung Vũ Trạch căng thẳng, anh đưa tay nắm lấy vai của Hạ An Ninh rồi ra lệnh cho Tiểu Kha: "Tiểu Kha, đừng nghịch nữa."
Tiểu Kha lập tức tỏ vẻ vô tội ngồi ở bên cạnh. Hạ An Ninh muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì nằm trong vòng tay của Cung Vũ Trạch nên nhất thời không dậy nổi, lúc này một cánh tay rắn chắc đỡ cô, cô mới có thể ngồi ngay ngắn, vội vàng dịch người sang bên cạnh.
Cung Vũ Trạch đưa tay xoa đầu của Tiểu Kha nhưng không trách nó, trái lại trong mắt thoáng có ý cười, lẽ nào ngay cả Tiểu Kha còn biết đẩy cô ấy vào trong lòng anh sao?
Hạ An Ninh lúng túng quay lưng về phía anh. Vừa rồi mái tóc dài của Hạ An Ninh bị hất ra ngoài thảm nên đuôi tóc lúc này lại dính mấy cọng cỏ khô, cô không nhìn ra, nhưng Cung Vũ Trạch lại thấy, anh tự nhiên dịu dàng giúp cô nhặt chúng ra.
Bữa cơm trước sau vẫn rất phong phú, mỗi một món ăn đều được làm rất tỉ mỉ, hơn nữa còn liên tục có được bưng lên bàn, thật sự rất chu đáo.
Sau bữa cơm sau, các đầu bếp thu dọn xong lại rời khỏi đó, cả biệt thự cũng yên tĩnh trở lại, Hạ An Ninh đi vào trong thư phòng của Cung Vũ Trạch tìm một quyển sách để đọc giết thời gian, bây giờ cô ngoại trừ đọc sách ra thì cũng không có sở thích gì khác.
Buổi tối Hạ An Ninh tắm rửa và gội đầu, cô sấy tóc sơ qua, lại thả tóc ngồi ở trên ban công cho nó khô tự nhiên, nhưng cô không biết ban công phòng cô lại nối liền với ban công phòng Cung Vũ Trạch.
Cho nên, cô có thể nhìn thấy ban công phòng ngủ chính của anh.
Hạ An Ninh nhìn thấy phòng của anh sáng đèn, không biết vì sao cô lại tò mò không biết anh đang làm gì.
Cô đang nghĩ ngợi, chợt thấy một bóng người dong dỏng cao bước ra ban công, chỉ thấy Cung Vũ Trạch để trần, chỉ có một chiếc khăn tắm màu trắng quấn trên thắt lưng, đi ra ngoài, dưới ánh sáng trong phòng hắt ra, cô thấy được tay anh cầm một ly rượu đỏ, ánh mắt nhìn về phía xa.
Bởi vì Hạ An Ninh đi ra khỏi ban công trước, hơn nữa đèn ban công phòng cô không bật, cho nên Cung Vũ Trạch cũng không biết cô đang ở trên ban công.
Mắt Hạ An Ninh mở lớn, ngơ ngác nhìn người đàn ông trên bên cạnh ban công, ở trần, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, gương mặt cô thoáng cái đỏ bừng.
Cô vội vàng đưa tay che miệng, tránh cho mình phát ra tiếng động, hốt hoảng muốn quay lại trong phòng.
Trong lúc vội vàng xoay người, cô không để ý tới chiếc bàn thủy tinh nhỏ đặt ở trên ban công, nên đầu gối đụng phải góc bàn lại trực tiếp phát ra tiếng động rất lớn, cảm giác dường như ngay cả chiếc bàn thủy tinh cũng bị đụng đổ.
Hạ An Ninh không chú ý tới vết thương, lập tức lúng túng trốn vào trong gian phòng.
Cung Vũ Trạch nghe được âm thanh phát ra từ phía bên cạnh mới nhận ra vừa rồi Hạ An Ninh cũng ở trên ban công, anh cúi đầu liếc nhìn chiếc khăn tắm duy nhất trên người rồi nghĩ đến tiếng va chạm vừa rồi. Nhất định là cô ấy hốt hoảng lại đụng vào đâu rồi.
Cung Vũ Trạch nheo mắt, bước trở về trong phòng.
Hạ An Ninh ngồi ở bên mép giường, ở dưới ánh đèn, cô thấy rõ chỗ mình bị đụng đã sưng đỏ, hơn nữa còn chảy chút máu.
Cô đau đến mức phải hít một hơi thật sâu. Trời ạ! Quả nhiên hậu quả của việc quá kích động thì thường phải trả giá đắt mà.
Đau quá đi!
Hạ An Ninh chỉ có thể cố chịu đau. Lúc này, cô cũng không thể đi làm phiền Cung Vũ Trạch, lại nói, cô cũng không phải là cô gái kiêu ngạo tự mãn, chút vết thương như vậy, cô đã bị không ít lần.
Trên chân cô còn có thể nhìn thấy những vết sẹo mờ do trước đây lưu lại.
Hạ An Ninh cố chịu đau, ngồi ở trên giường, dự định cứ thế đi ngủ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình, cô không thể làm gì khác đành phải cà nhắc đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô lại nhìn thấy Cung Vũ Trạch cầm theo hộp thuốc đang đứng ở đó.