Cung Thừa Vĩ lập tức mặt biến sắc, anh ta không ngờ việc mình nghiện cờ bạc lại bị Cung Dạ Tiêu nói ra, anh ta chột dạ nắm chặt tay lại: "Tôi... tôi chỉ là giải trí thôi."
"Giải trí mà lấy năm mươi triệu tệ tiền công quỹ để đi đánh bạc, đây cũng gọi là giải trí sao? Lỗ hổng đó tôi đã lấp cho anh rồi, tôi sẽ không thể nào cho anh tiền nữa đâu, tốt nhất anh hãy nghĩ thật kĩ con đường sau này của mình." Cung Dạ Tiêu nói xong cũng không buồn nhìn anh ta thêm nữa, bước thẳng vào văn phòng của mình.
Hứa Thần giơ tay mời Cung Thừa Vĩ: "Cung đại thiếu gia, xin mời."
Cung Thừa Vĩ ngạc nhiêu giây lát, không ngờ Cung Dạ Tiêu lại đầu tư thêm cho công ty của anh năm mươi triệu tệ, điều đó có nghĩa là vấn đề kinh doanh của của công ty không sao cả, anh nghiến răng quay người bước đi.
Cung Thừa Vĩ trên đường về công ty, vợ anh gọi điện tới nói về chuyện ly hôn, Cung Thừa Vĩ lập tức sợ hãi chạy về nhà thì nhìn thấy vợ Lý Liên đang lạnh mặt đợi mình.
"Bà xã, đang yên đang lành sao lại ly hôn? Anh đã về nhà rồi đây?" Cung Thừa Vĩ mặt mày hớn hở bước tới định lấy lòng vợ.
Lý Liên cười nhạt một tiếng: "Anh đừng tưởng tôi không biết một tuần nay anh đi làm gì, anh lại đi cờ bạc hơn nữa lại còn dùng tiền của công quỹ để đánh bạc."
"Việc này... làm gì có đâu? Công ty chẳng phải vẫn kinh doanh bình thường đấy sao?" Cung Thừa Vĩ đương nhiên không thể thừa nhận, bây giờ anh đã mất tất cả nếu lại còn ly hôn nữa anh thực sự chả còn gì, hơn nữa anh cũng rất coi trọng con cái, đặc biệt là con trai của mình.
Lý Liên mỉa mai: "Đừng nói dối nữa, anh tưởng rằng tôi không biết gì sao? Chu Dương đã tới đây tìm anh mấy chục lần rồi, hơn nữa còn nói công ty kinh doanh cần tiền, mong tôi nghĩ cách, tôi có cách gì chứ? Tôi và con tới sinh hoạt bình thường cũng đều dựa vào khoản tiền trợ cấp mà nhà họ Cung gửi tới!"
"Vậy một trăm ngàn tệ hàng tháng đó không phải đều do em quản sao? Sao lại không đủ?" Cung Thừa Vĩ hỏi ngược lại.
"Đủ! Nhưng mà anh không có tài cán gì khiến tôi vô cùng thất vọng, tôi và anh ly hôn, các con tôi sẽ nuôi, nếu anh không đồng ý, chúng ta sẽ ra tòa." Nói xong Lý Liên thất vọng xách va ly bỏ nhà đi, các con đều đã được cô đưa về nhà ngoại rồi.
"A Liên, đừng đi, anh không muốn ly hôn với em." Cung Thừa Vĩ đuổi theo, ôm chặt lấy vỡ, nước mắt giàn giụa.
Nếu như trước đây Lý Liên có lẽ sẽ mềm lòng, nhưng màn kịch thế này đã diễn ra mười mấy lần rồi, cô đã tích lũy đủ thất vọng rồi, lần này cô tuyệt đối không mềm lòng nữa.
Cô lạnh mặt, nét mặt không có chút tình cảm nào, cô giật mạnh tay khỏi tay Cung Thừa Vĩ: "Đừng ảo tưởng nữa, chúng ta nhất định phải ly hôn."
"Nhưng ba anh tim không được tốt, em còn muốn để ông bị sốc nữa sao?" Cung Thừa Vĩ lấy tính mạng của ba mẹ ra uy hiếp cô.
"Tôi không lo được nhiều tới vậy, tôi là vợ của anh, tôi không làm gì có lỗi với người nhà họ Cung các người, bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình thôi." Lý Liên nói xong, sắc mặt tuyệt vọng, không hề có ý lưu luyến.
Cung Thừa Vĩ nhìn theo bóng người lạnh lùng của vợ, trái tim anh giống như rơi xuống hồ nước lạnh, anh nhìn ngồi nhà trống huơ trống hoác, nhìn ngôi biệt thự vừa thấp vừa nhỏ này, đây là căn anh mua lại từ người khác, bây giờ mái nhà này cũng tan nát, vợ con ly tán, không còn lại gì.
"A..." Cung Thừa Vĩ thét lên, bước vào đại sảnh bắt đầu đập phá, gào thét tuyệt vọng và bất lực.
Tuy nhiên cho dù anh có bất lực thế nào thì cũng không cải thiện được hiện trạng, không cải thiện được cuộc sống sau này của mình.
Lúc này điện thoại của Chu Dương gọi tới, anh cầm lên giận dữ nghe điện: "Chu Dương, anh là tên khốn, tại sao lại nói với vợ tôi tôi dùng tiền công ty chứ?"
"Cung Thừa Vĩ, đây là sự thật, tôi chỉ có sao nói vậy mà thôi, khi xưa tôi và anh hùn vốn mở công ty, tôi rất tin tưởng anh không ngờ anh lại làm ra việc như vậy, được, nếu anh đã về rồi vậy thì hãy đợi tôi khởi tố anh ra tòa, công ty này sẽ không có phần của anh nữa đâu."
"Anh đừng nằm mơ, Cung Dạ Tiêu không phải đã đầu tư năm mươi triệu tệ rồi sao? Đó là tiền của tôi!"
"Trên hợp đồng của chúng ta đã ghi rõ, tốt nhất anh hãy nghiên cứu cho kĩ, hiện tại anh căn bản không có tư cách quản lý công ty, tôi sẽ loại bỏ anh khỏi danh sách cổ đông công ty." Chu Dương nói không nương tình.
"Anh..." Cung Thừa Vĩ còn chưa nói gì thì đầu bên kia đã ngắt máy.
Cung Thừa Vĩ muốn phát điên, dường như hôm nay ông trời dồn toàn bộ mọi trừng phạt cho những lỗi lầm của anh vào cùng một thời điểm.
Tuy nhiên đối với anh mà nói, suy cho cùng mọi trách nhiềm đều là tại Cung Dạ Tiêu.
Nếu như năm xưa không phải anh ta dỗ dành để lấy tài sản trong tay ông, anh sẽ đâu gặp phải kết cục thế này? Làm sao anh có thể mất hết ý chí, mất hết đấu chí, trở thành một kẻ vô dụng sống nhờ vào cờ bạc?
"Cung Dạ Tiêu... Cung Dạ Tiêu đều là mày hại tao, tại mày hết..." Nét mặt Cung Thừa Vĩ thoáng qua lòng căm hận cực độ, anh ta nắm chặt tay, đấm mạnh lên bàn.
"Nếu không phải tại mày tao đã không gặp phải cảnh ngộ như ngày hôm nay, con cái mày bây giờ có thể sống cuộc sống nhung lụa, cơm no áo ấm, con của tao chỉ có thể sống dựa vào tiền trợ cấp hàng tháng, sống cuộc sống của những đứa trẻ bình thường, tao không cam tâm... tao không cam tâm..."
Một khi căm hận bùng phát, mọi nỗi hận những năm qua của Cung Thừa Vĩ dường như muốn sục sôi, mọi sự không cam tâm, bất mãn, oán hận đều đổ lên đầu Cung Dạ Tiêu.
Ánh mắt anh ta thoáng nụ cười tàn nhẫn: "Được, nếu tao đã mất hết vậy thì tao chẳng còn sợ gì, tao sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ, tao sẽ bắt mày phải trả giá, tao sẽ đoạt lại tập đoàn Cung Thị."
Lúc này Cung Thừa Vĩ đã bị thù hận làm mờ mắt, anh ta giống như một kẻ điên.
Anh ta như vậy cũng không có ai an ủi, không ai quan tâm, anh ta chỉ có thể bị thù hận nuốt chửng, toàn thân bao bọc trong oán hận.
Cung Dạ Tiêu ngồi trong phòng làm việc, dáng người cao lớn mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú trầm ngâm suy nghĩ, anh đang nghĩ về việc của Cung Thừa Vĩ. Nhưng năm qua anh không hề từ bỏ người ai họ này, có thể nói là đã âm thầm giúp đỡ anh ta rất nhiều, cũng làm theo lời ông giúp anh ta vực dậy.
Nhưng Cung Thừa Vĩ không có ý chí, ảo tưởng giàu ngay sau một đêm, muốn dựa vào cờ bạc để phát tài, tiền anh đầu tư cho anh ta cũng đã không ít nhưng anh ta vẫn là một kẻ không có tiền đồ.
Đối với loại người này, Cung Dạ Tiêu thực sự xem thường và không muốn giúp đỡ, nhưng anh ta là người nhà họ Cung, nếu ông ở dưới suối vàng biết được chắc cũng muốn anh ta lại bùng cháy ý chí, trở thành một người hữu ích.
Bây giờ Cung Dạ Tiêu thực sự không biết nên giúp người anh họ này thế nào, e rằng còn đau đầu và phiền phức hơn việc anh quản lý công ty.