Khi đọc xong lời thề của cô dâu, Hạ An Ninh cũng trả lời không hề do dự, “Tôi đồng ý.”
Mục sư cười và chúc phúc cho hai người, “Chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long, cả đời sống trong hạnh phúc. Bây giờ, chú rể có thể chính thức hôn cô dâu.”
Cung Vũ Trạch buông bàn tay đang nắm tay cô, đưa lên gỡ chiếc khăn trên đầu cô. Đôi mắt của Hạ An Ninh e thẹn. Cung Vũ Trạch vén chiếc khăn ra phía đằng sau, đưa bàn tay lên phía sau người cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô dâu.
Anh biết cô ấy dễ ngượng ngùng. Vì thế dù anh muốn hôn cô thật lâu nhưng anh vẫn phải kiềm chế.
“Sau đâu, mời chú rể đeo nhẫn cho cô dâu, thể hiện tình yêu vĩnh hằng dành cho cô dâu.”
Cung Vũ Trạch lấy hai chiếc nhẫn ở trên khay, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn của Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh cũng cầm chiếc nhẫn còn lại, đeo vào ngón tay đeo nhẫn của Cung Vũ Trạch. Ở giây sau đó, Cung Vũ Trạch nắm chặt lấy bàn tay cô.
Hai chiếc nhẫn long lanh rực rỡ, hòa quện, chứng minh cho tình yêu vĩnh hằng.
Mặc dù các hôn lễ phần lớn đều có một khâu đó là cô dâu chú rể kể cho mọi người nghe về hành trình yêu thương của hai người. Nhưng Cung Vũ Trạch đã bỏ qua phần này, bởi anh không muốn nhắc lại. Anh yêu cô ấy, không cần phải chứng minh cho bất kỳ ai. Anh chỉ biết yêu là yêu thôi.
Không có nhiều lý do, cũng chẳng có nhiều nguyên nhân.
Lúc này, hôn lễ đã tiến hành tới bước dự tiệc. Hạ An Ninh thay một bộ trang phục để đi mời rượu. Trình Li Nguyệt và Cung Dạ Tiêu cùng đôi uyên ương đi chúc rượu các bàn. Quý Thiên Tứ và Diệp Sâm ở phía sau uống đỡ rượu khi cần.
Cung Vũ Trạch gọi mấy cô phù dầu ngồi vào vị trí bàn đầu tiên. Bên cạnh có Isi, Cung Vũ Ninh cũng là chủ nhà tiếp đón những vị khách trẻ tuổi này.
Sau khi chúc rượu xong, vợ chồng Cung Dạ Tiêu cùng đi lên tầng hai.
Tại căn phòng lớn trên tầng hai có 4 cặp vợ chồng. Vợ chồng Dạ Lương Thành, Lam Ca, Tịch Phong Hàn và Chiến Tây Dương. Ngoài ra còn có hai bé gái nhỏ xinh xắn.
Sau khi chúc rượu tất cả mọi người xong, vợ chồng Cung Dạ Tiêu cùng họ bước xuống dưới tầng. Khi quay lại vị trí trung tâm, họ ngồi cùng gia đình nhà Âu Dương, bắt đầu bữa tiệc mừng ngày hôm nay.
Thời khắc này tràn ngập niềm vui. Âu Dương Mộng Duyệt nhìn Quý Thiên Tứ đang ngồi đối diện cô. Vì anh đã uống đỡ khá nhiều rượu nên sắc mặt anh hơi đỏ. Thế nhưng anh mắt anh vẫn tỉnh táo.
Để ông nội ở bàn bên không phát hiện mội quan hệ của họ, nên dù cùng một bàn, nhưng họ ngồi tách nhau ra.
Điều đó khiến Âu Dương Mộng Duyệt hơi buồn bực một chút. Quý Thiên Tứ mấy lần nhìn cô với vẻ quan tâm, an ủi cô dù không nói thành lời.
Hạ An Ninh nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ ý không sao.
Dự tiệc xong, tại đây có bố trí phòng nghỉ ngơi. Ngoài ra còn có phòng dành riêng cho cô dâu và chú rể.
Thế nhưng phòng cưới chính thức của họ là ở biệt thự của Cung Vũ Trạch.
Hạ An Ninh lúc này đã thấy buồn ngủ. Khi nãy cô uống vài ly rượu vang. Khi về phòng, sắc mặt cô hơi đỏ, ánh mắt long lanh đầy mê hoặc.
Cung Vũ Trạch dìu cô lên giường, rồi ngồi bên cạnh. Anh nhìn cô với vẻ thương yêu, “Biết thế anh đã không để em uống rượu.”
“Không sao, uống một chút không vấn đề gì. Chỉ là em muốn ngủ một chút thôi.”
“Em ngủ đi. Anh sẽ canh cho em ngủ.” Giọng của Cung Vũ Trạch hơi lạc đi. Nhìn đôi môi đỏ thắm căng mọng của cô, anh chợt nuốt nước bọt.
Tối nay chính là đêm động phòng của họ. Anh đã kiềm chế bao lâu, sự kiên trì của anh đã tới cực hạn.
Hạ An Ninh làm sao không biết đêm nay có ý nghĩa như thế nào. Cô ngượng ngùng cúi mặt, không dám nhìn vào đôi mắt anh.
Cung Vũ Trạch cố gắng át chế cảm xúc của mình. Anh cũng cúi đầu hôn lên trán của cô. sau đó, lại hôn lên đôi môi của cô, cảm nhận vị ngọt đôi môi.
Hôn xong, Cung Vũ Trạch khẽ vuốt tóc cô, cười nịnh, “Em ngủ đi, anh đi tiếp vài người khách. Lát nữa sẽ quay vào với em”
“Vâng, anh đi đi, đừng uống nhiều quá.”
“Yên tâm, ông xã em hôm nay làm sao say được.” Cung Vũ Trạch cười tinh quái, đôi mắt như muốn nói điều mà Hạ An Ninh nghe là hiểu ngay.
Cô hơi cúi mặt, cười bẽn lẽn.
“Đợi anh nhé” Cung Vũ Trạch lại hôn lên trán cô rồi mới bước ra.
Hạ An Ninh nằm xuống, uống một chút rượu lại khiến cô cảm thấy khá dễ chịu, khiến cô chỉ cần nhắm mắt vào là sẽ chìm ngay vào trong giấc ngủ.
Ở căn phòng khác, Âu Dương Mộng Duyệt bấm chuông cửa phòng của Quý Thiên Tứ vì cô biết anh ở đây.
Phía sau cánh cửa, Quý Thiên Tứ đang cởi chiếc áo sơ mi đến hàng cúc thứ 3, để lộ ra bộ ngực cơ bắp của anh.
Âu Dương Mộng Duyệt vội vàng quay lưng, “Anh... anh sao thế?”
“Anh vừa uống rượu nên thấy hơi nóng.” Quý Thiên Tứ cười giải thích rồi đứng sang một bên cho cô đi vào.
Âu Dương Mộng Duyệt nuốt nước bọt rồi đi vào bên trong phòng. Hôm nay Âu Dương Mộng Duyệt mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, mái tóc dài kết ở sau lưng, để lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo xin đẹp, khiến Quý Thiên Tứ nhìn mà như bị mê hoặc.
Cộng thêm vị rượu nồng, một luồng hơi ấm chảy qua, Âu Dương Mộng Duyệt đang định quay đầu lại nói với anh thì đã bị một ánh mắt say đắm khóa chặt. Trái tim cô đột nhiên ngừng đập, anh đã ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi của cô.
Một bàn tay rắn chắc đặt lên eo của Âu Dương Mộng Duyệt, còn hơi ấm trên cơ thể anh như một luồng điện khiến cô tê dại.
Quý Thiên Tứ đột nhiên nhận thấy mình hơi thô lỗ, sợ làm cô ấy sợ. Anh nhẹ nhàng buông ra, thở hổn hển nhìn ngắm khuôn mặt cô, sau đó hôn lên trán cô, hôn lên mắt cô rồi sau đó lại hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
Nụ hôn đó khiến Âu Dương Mộng Duyệt ngất ngây. Anh là người cô khao khát tìm kiếm bây lâu. Làm sao cô có thể từ chối điều đó.
Nụ hôn đó như hôn lên trái tim của cô.
Quý Thiên Tứ không dám hôn tiếp. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô,
Trong lúc dự tiệc, anh đã chú ý đến ánh mắt của Âu Dương lão gia nhìn vào anh. Lúc đó là vì anh đã nhìn vào cô như người vô hồn, suýt nữa bị Âu Dương lão gia phát hiện.
Anh ấy cảm thấy rõ sự đề phòng của Âu Dương lão gia dành cho anh, giống như ông sợ anh sẽ cướp mất đứa cháu gái yêu quý của ông.
Thế nhưng trên thực tế, ngoài cô gái này, anh chẳng thể yêu ai được nữa.