Anh lập tức không vuốt nữa, mà khẩn cấp giương mắt đánh giá cô vào buổi tối hôm nay.
Trên người cô mặc bộ đồ một năm trước lúc còn ở nhà anh, đồ mà anh mua cho cô, mái tóc dài xõa sau lưng, dưới ánh đèn, cả khuôn mặt của cô đều toát ra hơi thở của thiếu nữ, che lấp đi ngoại hình lạnh lùng của cô.
Tuy đèn không được sáng, nhưng, Tịch Phong Hàn nhìn thấy trên gương mặt cô, có một vết bầm tím, trên làn da trắng mịn, hiện lên một cách rõ ràng.
Tịch Phong Hàn đưa tay lên sờ như một thói quen, đồng thời hỏi, “Chỗ này của em bị sao vậy?”
Con người của Mễ Liễu cứng đơ, nhưng không có tránh ra, ngón tay của anh nhẹ nhàng sờ vào vết bầm đó, anh khàn giọng hỏi, như một người anh cả, “Lại bị thương à?”
Mễ Liễu đột nhiên lùi bước, tránh khỏi chỗ tiếp xúc với anh ta, “Không sao, hai ngày sẽ khỏi thôi.”
Tay của Tịch Phong Hàn ngại ngùng lơ lửng, anh run rẫy vài giây rồi thu hồi bàn tay.
“Em nghe nói anh sắp kết hôn rồi, chúc mừng anh.” Ánh mắt của Mễ Liễu nhìn anh, trong ánh nhìn có chứa nụ cười.
Trái tim của Tịch Phong Hàn dao động, tròng mắt anh sâu thẫm, “Đúng vậy.”
Khóe miệng của Mễ Liễu nhếch lên thật xinh đẹp.
Tịch Phong Hàn nhìn cô, cuống họng câm nín không thốt ra được lời nào, anh muốn nói gì, lại có thể nói những gì?
Anh phải kết hôn rồi, nhưng nhân vật chính là anh đây không có tí vui mừng nào cả, còn cô lại cười vui như thế.
“Em đói rồi, mình gọi món đi!” Mễ Liễu dứt lời, ngồi vào bàn ăn, cầm lấy tấm bảng thực đơn phong phú nhìn.
Tịch Phong Hàn ngồi đối diện cô, anh nhấn chuông gọi phục vụ, hai phụ nữ trung niên đi vào đích thân phục vụ, sau khi Mễ Liễu chọn hai món, bèn đưa cho Tịch Phong Hàn phía đối diện, Tịch Phong Hàn cũng lựa vài món ăn.
Nữ phục vụ lập tức lui ra ngoài.
Bầu không khí lại tiếp tục bị kìm nén, tay Mễ Liễu nắm lấy ly nước, cô không biết sao bỗng nhiên, chẳng có lời nào muốn bắt đầu với người đàn ông đối diện mình.
Đại khái là, anh đã trở thành người chồng của người con gái khác rồi, cô cảm thấy bất kì lời nói nào, cũng đều không phù hợp.
Kể cả buổi ăn tối nay, cô cũng không nên đến.
Do cả nhà hàng chỉ có hai người họ, món ăn lên rất nhanh, Mễ Liễu thực sự đã đói rồi, cô ăn rất nhập tâm, ngược lại Tịch Phong Hàn ngồi đối diện lại chẳng muốn ăn, anh cầm ly nước lọc, nhìn ngắm người con gái trước mặt đang ăn bù đầu bù cổ.
Bỗng nhiên anh cười, “Em đói đến vậy sao?”
“Vâng, rất đói.”
“Gần đây em có tiền sinh hoạt không? Anh có thể cho em một tấm thẻ, đủ cho em sinh sống.”
“Không cần đâu, em chưa đến mức phải cần anh cứu trợ, em có tay có chân, làm bất kì công việc gì, cũng không để mình bị đói đâu mà.”
Trái tim Tịch Phong Hàn hơi đau nhói, anh đã quên, cô là một người rất độc lập.
“Nếu như anh muốn giúp em, thì nhanh giúp em có được công việc đi! Dù sao thì cuộc sống của em cũng rất nhạt nhẽo.” Mễ Liễu vừa nhai, vừa khẩn cầu anh.
“Anh đã chọn một vị trí rất phù hợp cho em rồi, người em cần bảo vệ không phải là anh, mà là một nghị viên rất quan trọng.”
Động tác dùng cơm của Mễ Liễu bỗng ngừng lại, cô mở nhẹ mắt, “Tại sao không phải anh? Anh không tin tưởng em sao?”
“Không phải, là do bên anh không dư chỗ cho vệ sĩ nữa, nhưng vị nghị viên đó rất cần vệ sĩ, cho nên...”
“Em không muốn.” Đột nhiên Mễ Liễu cau mày, trong mắt tràn ngập vẻ kháng nghị, lớn tiếng phản bác anh ta.
Vẻ mặt của cô khiến Tịch Phong Hàn sợ hãi vài giây, anh không nghĩ rằng, sự sắp đặt này lại gây ra phản đối lớn ở cô.
Sự quyết định này, được hình thành khi cô đang dốc tận sức lực làm bài kiểm tra, anh có thể cho cô thông qua bài thi, nhưng cuối cùng thì anh cũng chuẩn bị điều cô đi xa, để cô trở thành vệ sĩ của một nghị viên quan trọng của quốc gia.
Mễ Liễu cũng để ý đến sự mất tầm kiểm soát của mình, cô trở mặt đi, “Em chỉ muốn bảo vệ một mình anh, em không muốn làm vệ sĩ của một ai khác.”
Tịch Phong Hàn từ trên người cô, nhìn thấy tính cách cố chấp trước khi cô mất trí, đôi mày kiếm cau nhẹ, “Đây là mệnh lệnh, em nhất định phải phục tùng.”
Mễ Liễu nhìn anh, đôi mắt trong veo, dường như đang rớm lệ, nhòa đi cái nhìn trước mặt. “Mệnh lệnh của anh sao?”
Trái tim Tịch Phong Hàn thắt lại, nhưng cũng khàn giọng đáp, “Đúng.”
Đôi mắt nhìn chặt anh của Mễ Liễu, đột nhiên rơi hàng lệ dài, đợi khi nhận thức được, nó đã lăn dài trên má, cô hơi hoảng loạn rút tờ khăn giấy trên bàn, đậy chặt đôi mắt của mình. Cô sao thế? Tại sao lúc nghe tin người cô cần bảo vệ không phải là anh, mà là người khác, lại có một cảm giác đau thương tan nát đến thế?
Từ khi nào mà cô lại trở nên yếu đuối như vậy?
Tịch Phong Hàn nhìn hai giọt lệ rơi trên bàn, trái tim của anh cũng đau đến tột cùng, anh rút hai tờ khăn giấy đứng dậy, đi đến bên cạnh cô.
Anh không hỏi tại sao cô khóc, anh chỉ muốn giúp cô lau nước mắt.
Mễ Liễu đột nhiên giương đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, “Anh nói em biết, tại sao trái tim em lại đau như thế? Rốt cuộc anh là ai? Trước kia chúng ta từng xảy ra chuyện gì? Mối quan hệ của anh với em là gì?”
“Tiểu Liễu.” Tịch Phong Hàn không nghĩ rằng cô lại hỏi ra những câu hỏi như thế.
“Hồi đó có phải em thích anh không?” Mễ Liễu khan tiếng hỏi, “Tại sao trong phòng khách của anh, toàn là quần áo kích cỡ của em? Tại sao nhà anh lại có dấu vân tay của em, em đã từng là ai của anh? Anh hãy nói cho em biết đi? Em không muốn đau khổ mãi.”
Tay của Tịch Phong Hàn bỗng nhiên ấn đầu cô, ấn chặt vào trước ngực mình, khuôn mặt của Mễ Liễu chôn sâu ngay vị trí trái tim của anh.
Đột nhiên cô ôm chặt lấy anh, dường như đây là sự khao khát đã lâu.
Tịch Hàn Phong cuối đầu xuống, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên mái tóc của cô, cũng dường như đã tuyệt vọng.
Mễ Liễu đứng dậy, đôi môi nóng bỏng của cô, dò tim đôi môi của anh, cô ôm chặt lấy cổ anh, như gấp gáp tìm kiếm một đấng cứu thế.
Tịch Phong Hàn vội ôm chặt cô vào lòng, tìm đúng đôi môi của cô, đem toàn bộ sự nhiệt tình đặt vào đôi môi đã mong ước từ lâu, buông thả nỗi khát khao mãnh liệt bấy lâu nay trong lòng anh.
Một nụ hôn mãnh liệt, đang cuốn chặt cả hai.
Như ngày tận thế.
Thân thể của Mễ Liễu như con rắn trườn lên người anh, Tịch Phong Hàn ẵm lấy cô, đè nặng lên người cô trên chiếc ghế sofa bên cạnh, toàn thân đều lan tỏa hơi thở xâm chiếm.
Khi mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát, ánh mắt của Mễ Liễu bỗng lóe ra tia sáng đau đớn, cô đẩy người đàn ông trên người ra, còn Tịch Phong Hàn cũng hít thở ngại ngùng dựa vào chiếc ghế, nhìn người con gái bên dưới, nơi cổ áo hé lộ, chỗ đó, là vết thương mà anh từng để cho cô, dưới ánh đèn, trở nên vô cùng chói mắt.
“Được, em hứa với anh, em sẽ trở thành vệ sĩ của bất kì ai, chỉ cần đó là mệnh lệnh của anh, em đều nghe.” Mễ Liễu dứt lời, cô cầm lấy chiếc túi bên cạnh, nhanh chóng mở cửa rời đi.
Sau lưng, khuôn mặt đẹp trai của Tịch Phong Hàn tràn đầy nỗi đau khổ, anh muốn ngăn cô lại, nhưng đã không còn tư cách nào cả.